Diệp Huyên cười đáp: “Đương nhiên rồi!”
Tần Quan lại nói: “Chúng ta cần nhiều nhân tài hơn, nói một cách đơn giản chính là chiêu mộ, chỉ cần có tài, dù là tài gì cũng đều có thể xin gia nhập thư viện Quan Huyên”.
Diệp Huyên cười hỏi: “Sẽ có người đến xin gia nhập chứ?”
Tần Quan gật đầu: “Rất nhiều là đằng khác! Dù sao chúng ta cũng cho bọn họ rất nhiều lợi ích mà!”
Nghe vậy, Diệp Huyên cười to.
Tần Quan nhìn xung quanh, nhẹ giọng nói: “Thật ra ta cũng không biết nếu chúng ta tiếp tục thế này, vũ trụ sau này sẽ ra sao!”
Diệp Huyên cười đáp: “Chỉ cần không phải ngày càng tệ đi là được!”
Tần Quan cười nói: “Đúng thế!”
Diệp Huyên đột nhiên lắc đầu cười khẽ: “Ta chợt phát hiện, từ khi xây dựng thư viện đến này, dường như ta đều không làm gì cả, Viện trưởng là ta quá không xứng đáng!”
Tần Quan lắc đầu: “Nếu không có ngươi, e rằng thư viện đã biến mất từ lâu rồi! Ngươi thật sự cho rằng trật tự Đạo Môn của chủ nhân bút Đại đạo có thể bao dung cho chúng ta tạo phản trắng trợn như thế sao?”
Diệp Huyên im lặng.
Tần Quan nói tiếp: “Sự tồn tại của ngươi chính là nền tảng để thư viện tồn tại”.
Diệp Huyên cười nói: “Cho dù thế nào, các cô vẫn là những người bỏ ra nhiều công sức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624719/chuong-10979.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.