Nghe vậy, Tương Liêm lập tức cau mày lại.
Đạo Thần trực tiếp dẫn Diệp Huyên vào trong phòng trúc, sau khi đi vào phòng trúc, Diệp Huyên phát hiện, trong phòng trúc bày đầy kệ sách, trên kệ sách đặt chi chít những cuốn sách cổ.
Thư phòng!
Đạo Thần ngồi xuống trước mặt Tương Liêm: “Cho hắn thử đi!”
Tương Liêm im lặng.
Đạo Thần khẽ nói: “Quá Khứ Tông xuất hiện, người của tương lai cũng xuất hiện, chúng ta cần phải liên lạc với chủ nhân, nếu không sẽ xảy ra chuyện lớn!”
Tương Liêm im lặng một lát rồi nói: “Vậy thì cho hắn thử đi!”
Nói xong, nàng ta đứng dậy đi đến trước kệ sách bên cạnh, nàng ta lấy ra một chiếc hộp màu đen trên kệ sách, sau đó cầm chiếc hộp đi đến trước mặt Diệp Huyên, đưa nó cho Diệp Huyên.
Diệp Huyên thoáng nhìn chiếc hộp kia, nhìn từ bên ngoài, chiếc hộp này rất bình thường.
Diệp Huyên nói: “Đây là thứ chủ nhân các cô để lại?”
Đạo Thần gật đầu: “Đúng vậy!”
Diệp Huyên nhìn về phía Đạo Thần: “Các cô cũng không liên lạc được với chủ nhân mình?”
Đạo Thần khẽ gật đầu: “Rất lâu trước đây, bọn ta đã không cách nào liên lạc với y rồi! Bằng không, sao bọn ta có thể để Quá Khứ Tông và những người của tương lai kia ngông cuồng như vậy?”
Diệp Huyên nhìn chiếc hộp, tay phải hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2624276/chuong-10816.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.