Mà lúc này, ba người Vô Biên Chủ đã biết mất nơi xa!
Diệp Huyên lập tức đen mặt!
Lúc này, cô bé chầm chậm đi đến trước mặt Diệp Huyên, cô bé nhìn Diệp Huyên: “Làm quen đi, kết bạn, có vấn đề gì không?”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Kết bạn, thì không vấn đề gì… Ngươi có thể bỏ rìu kia xuống trước được không?”
Cô bé vươn tay lấy rìu đang dừng trước trán Diệp Huyên xuống, sau đó đi đến bên cạnh ngồi xuống, tiếp tục bổ củi: “Ta thừa nhận, vừa nãy ta đã xem nhẹ ngươi! Nhưng chuyện này không trách ta được, chỉ có thể trách ngươi thực sự quá yếu… A, ý của ta là, cảnh giới ngươi quá thấp, thực sự dễ khiến người khác xem nhẹ!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó ngồi xuống trước mặt cô bé: “Ta thừa nhận, ta có hơi yếu, ngươi có thể nói thẳng, năng lực chịu đựng trong lòng ta cũng khá tốt!”
Cô bé liếc nhìn Diệp Huyên: “Hiện tại chúng ta đã là bạn bè rồi! Đúng chứ?”
Diệp Huyên im lặng, không tiếp lời!
Cô bé bỗng bổ rìu xuống, khúc củi trước mặt lập tức vỡ vụn!
Diệp Huyên chớp mắt: “Ngươi chắc sẽ không đánh ta, đúng chứ?”
Cô bé thản nhiên nói: “Ngươi đoán xem!”
Diệp Huyên ngẫm nghĩ, sau đó nói: “Ta với cái tên vừa nãy, có ân oán, vì vậy, lời của hắn, ngươi không thể tin!”
Cô bé
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2623381/chuong-10488.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.