Lúc này, Vô Biên đột nhiên nói: “Ta đồng ý”.
Nghe vậy, mọi người đều nhìn sang, Vô Biên xoè lòng bàn tay, thần đỉnh Đại đạo từ từ bay đến trước mặt Đan Thần.
Đan Thần sửng sốt.
Diệp Huyên vội nói: “Còn không mau cảm ơn Vô Biên Chủ đi?”
Đan Thần vội cất thần đỉnh Đại đạo, hơi cúi đầu nói: “Cảm ơn tiên sinh!”
Diệp Huyên cũng nói: “Vô Biên, cảm ơn ông nể mặt ta”.
Vô Biên Chủ khẽ nhíu mày: “???”
Cái quái gì vậy?
Ông ta nể mặt Đan Thần, vì ông ta đã nhìn ra sự phi thường của Đan Thần, mà Diệp Huyên nói thế này thành ra ân tình của ông ta đã hoàn toàn biến thành của hắn!
Cái quái gì thế?
Đan Thần cười nhìn Diệp Huyên, sau đó nhìn Vô Biên Chủ: “Đan Thần sẽ ghi nhớ ân tình này của tiên sinh”.
Vô Biên Chủ xua tay: “Cô hợp với nó hơn ta, còn chuyện ân tình… ta tên Vô Biên, cô nhớ chưa?”
Đan Thần: “…”
Vô Biên lại nói: “Ta đi đây”.
Nói xong ông ta quay người rời đi.
Tăng Vô vội nói: “Tiền của Đan Tông đâu?”
Vô Biên chợt nhớ ra,quay đầu lại nhìn Dược tôn, Dược tôn khẽ cười, xoè tay ra, một chiếc nhẫn chứa đồ chậm rãi bay tới trước mặt Vô Biên.
Diệp Huyên nhìn nhẫn chứa đồ: “Vô Biên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622904/chuong-10328.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.