Người đàn ông trung niên nói ngay: “Đồng ý!”
Diệp Huyên gật đầu: “Ông có thể không chết nữa rồi”.
Người đàn ông trung niên: “…”
Vô Biên nhìn Diệp Huyên rồi quay người lại nhìn một toà đại điện đổ nát phía xa: “Dược tôn, ra đây đi”.
Vừa dứt lời, một ông lão chầm chậm bước ra.
Dược tôn!
Người từng là Tông chủ của Đan Tông!
Đương nhiên bây giờ ông ta chỉ còn lại một tia tàn hồn.
Nhìn thấy Vô Biên, Dược tôn cười khổ: “Vô Biên Chủ!”
Vẻ mặt Vô Biên bình tĩnh: “Năm xưa ta và tổ tiên của ngươi từng kết thiện duyên, vì thế ta cho ông ta mượn một vật, bây giờ các ngươi nên trả lại rồi đấy!”
Dược tôn cười khổ.
Vô Biên nói: “Trả ta đi”.
Dược tôn im lặng một lúc rồi xoè tay, một chiếc tiểu đỉnh màu đen từ từ bay đến trước mặt Vô Biên.
“Thần đỉnh Đại đạo!”
Nguỵ Lam ngạc nhiên thốt lên.
Vô Biên nhìn Nguỵ Lam: “Không ngờ cô lại biết đỉnh này”.
Nguỵ Lam trầm giọng nói: “Năm xưa chủ nhân bút Đại đạo tạo ra sáu thần vật chí cao ở Phàm giới, đỉnh Đại đạo là một trong số đó, không ngờ vật này lại thuộc về tiên sinh…”
Nghe lời này của Nguỵ Lam, mắt Đan Thần lập tức sáng rực.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622903/chuong-10327.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.