Diệp Huyên cười: “Vì Thị Ly cô nương là một cô gái tài giỏi!"
Thị Ly thoáng ngẩn ra, đoạn lắc đầu cười: “Diệp công tử đúng là thú vị”.
Thị Thiên thì liếc liếc Diệp Huyên, thầm than: “Đúng là cao thủ!"
Lúc này, có một người bước vào điện.
Mọi người nhìn ra. Đó là một thanh niên mặc áo khoác dài, tay phải phe phẩy chiếc quạt xếp. Vừa đặt chân vào, gã ta đã ôm quyền, tươi cười chào hỏi: “Chào chư vị!"
Thị Ly nhìn gã, nói: “Tần Phong của Tần tộc”.
Diệp Huyên nhìn người tên Tần Phong này. Chỉ thấy gã ta đi đến, cười hỏi: “Vị này là Diệp huynh đúng không?"
Diệp Huyên: “Đúng thế”.
Tần Phong chân thành nói: “Ngưỡng mộ đã lâu!"
Diệp Huyên ôm quyền: “Tần huynh, hạnh ngộ”.
Tần Phong bật cười, thuận thế ngồi xuống cạnh hắn: “Ta nghe nói Quan Huyên Thành của Diệp huynh còn đang ở ngoại vực?"
Diệp Huyên gật đầu: “Đúng thế”.
Tần Phong lập tức nghiêm giọng nói: “Như vậy sao được? Ngoại vực thiếu thốn tài nguyên, không thích hợp để phát triển, chi bằng các huynh dời vào Nội Vực luôn đi? Vị trí ta sẽ tìm, đảm bảo huynh sẽ hài lòng!"
Diệp Huyên vội nói: “Sao ta có thể mặt dày như vậy được?"
Thấy Tần Phong toan mở miệng, hắn lại hỏi tiếp: “Miễn phí không?"
Tần Phong thoáng ngẩn ra rồi cười to:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2622170/chuong-10077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.