Lúc này, Thanh Nhi dời tầm mắt, quay đầu nhìn cách đó không xa, nơi đó có một cô bé nhỏ đang đứng, chính là Nhị Nha, trên vai Nhị Nha là Tiểu Bạch.
Nhìn thấy Thanh Nhi nhìn qua, Nhị Nha khẽ giật mí mắt: “Vừa nãy chẳng phải nàng ta còn rất dịu dàng sao? Sao thoáng chốc đã thay đổi rồi?”
Tiểu Bạch chớp mắt, tay nhỏ vung vẩy, cũng không biết đang muốn nói gì.
Thanh Nhi nhìn Nhị Nha, không nói gì.
Nhị Nha do dự chốc lát rồi nói: “Chỉ là qua đường…”
Nói xong, cô bé quay người chạy đi.
…
Không lâu sau, Diệp Huyên đã quay về thư viện Quan Huyên.
Sau khi quay về thư viện, Diệp Huyên nhìn kiếm Thanh Huyên trong tay, trên chuôi kiếm Thanh Huyên, chữ “Nhân” kia rất bắt mắt.
Diệp Huyên trầm giọng nói: “Bút huynh, có thể nói về xem chữ này là thế nào không?”
Bút Đại Đạo nói: “Chữ “Nhân” trong lục tự chân ngôn, chữ này sở hữu Lực lượng Nhân Gian rất đáng sợ, cũng giống với Lực lượng Nhân Gian của ngươi, chữ này do vô số tiên thánh dùng cả đời ngưng tụ mà thành, thành tâm, thành nhân, chỉ có người nhân nghĩa mới có thể kích hoạt chữ này. Chủ nhân đưa chữ này cho ngươi, rõ ràng là chủ nhân đã công nhận chuyện ngươi muốn làm hiện tại”.
Lực lượng Nhân Gian!
Diệp Huyên im lặng một lúc, đột nhiên hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2620673/chuong-9546.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.