Thích Thiên gật đầu: “Là ta thì ta cũng sẽ làm vậy”.
Diệp Huyên nói: “Vậy các huynh tự sát đi”.
Đạo Lăng: “…”
Nhóm Thích Thiên cũng sững sờ, choáng váng.
Gì thế này?
Diệp Huyên dửng dưng nói: “Ai tự thấy hổ thẹn thì tự sát đi”.
Nói rồi hắn nhìn về phía Đạo Lăng: “Huynh thấy đúng chứ?”
Đạo Lăng do dự giây lát rồi nói: “Đúng!”
Nói xong lòng y chơt thấy hơi đau.
Lương tâm!
Diệp Huyên truyền âm bằng huyền khí: “Đạo Lăng huynh, huynh giao thủ với Thích Thiên kết quả thế nào?”
Đạo Lăng im lặng vài giây mới nói: “Rất mạnh, ta không làm gì được hắn, hắn cũng không làm gì được ta. Nhưng ta cảm thấy hắn vẫn chưa dốc hết toàn lực”.
Diệp Huyên gật đầu: “Hiểu rồi”.
Ở đằng xa, Thích Thiên chợt nói: “Diệp huynh, Đạo Lăng huynh, ta rất xin lỗi về việc này, là Thích tộc của ta quá đáng, ta sẵn sàng đại diện cho Thích tộc xin lỗi hai huynh”.
Nói tới đây gã dừng lại một lát mới nói tiếp: “Để xin lỗi, ta sẽ chia sẻ cho hai huynh thứ mà một vị Tuế Nguyệt Tiên để lại”.
Diệp Huyên nhíu mày: “Thứ Tuế Nguyệt Tiên để lại?”
Thích Thiên gật đầu, đang định lên tiếng thì cả ba chợt ngẩng đầu, giây tiếp theo một thần lôi kinh thiên động địa giáng từ trên trời xuống, mục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2619326/chuong-9082.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.