Nàng ta nói xong ngừng lại một lát mới nói tiếp: "Ngươi có mưu trí và trọng tình trọng nghĩa nhưng Diệp công tử à, tha thứ cho ta nói thẳng nhé, con đường của ngươi có chút trật rồi".
Diệp Huyên nhìn Tần Quan hỏi: "Ý cô là gì?"
Tần Quan suy nghĩ một lát rồi nói: "Có lẽ những lời kế tiếp của ta có hơi mất lòng, nhưng ta cũng không có ý xấu mà chỉ muốn giúp ngươi".
Nàng ta nói xong bèn dừng lại một lúc mới nói tiếp: "Ngươi có thể sống đến giờ không phải vì mình là người thiên mệnh, mà là vì Thiên Mệnh và Dương bá phụ. Ngươi cũng biết điều đó, song lại vẫn đang trốn tránh nó. Trốn tránh lòng mình, tức là yếu đuối. Và ngươi cũng không có ý thức được điều này. Đại đạo chân chính là phải dựa vào chính mình xông ra, chứ không phải dựa vào người khác trải sẵn cho. Bọn họ trải sẵn đường cho ngươi, ngươi yên tâm thoải mái đi. Đây là không tốt. Hơn nữa, có lẽ ngươi không biết chứ bản thân có thể đi đến ngày hôm nay là vì vị Thiên Mệnh kia vẫn luôn kéo dài tính mạng cho. Nếu không có nàng thì chắc cuộc đời của ngươi đã kết thúc từ sớm rồi!"
Tần Quan nói đến đây thì khẽ lắc đầu nhỏ giọng thở dài: "Diệp công tử, đường đi không chỉ có đi về phía trước, mà còn có thể quay đầu lại xem. Bởi vì khi quay đầu lại, ngươi mới biết được bản tâm của mình. Ngươi khi còn ở Thanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-kiem-than/2618924/chuong-8937.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.