Một lúc sau, "sao em lại giúp tôi?" giọng của anh có chút khàn khàn nhướng mày nhìn cô hỏi. Cô đặc đũa xuống, nhìn anh một lúc rồi chậm rãi nói "anh đừng hiểu lầm..trên danh nghĩa tôi đã là Lục phu nhân sỉ diện anh không cần nhưng tôi thì cần". Nói xong cô đứng dậy đi thẳng lên phòng, sắc mặt hoàn toàn biến đổi không giống lúc nãy chút nào, Lục Trạch Thần thật sự rất muốn hỏi nhiều chuyện về cô rất muốn chia sẽ cùng cô nhưng...Phong Ninh Kiều rất khác với những người phụ nữ mà anh từng gặp. Xinh đẹp như một bông hồng quyến rủ nhưng lại đầy gai nhọn khiến người ta không thể chạm vào được. "Ring...ringg.." chuông điện thoại reo lên, là số của Mục Giản.
"Thần thiếu..em đã điều tra được rồi, là một người phụ nữ đưa đoạn băng đó cho thợ quay phim bảo là quà chúc mừng..cô ta bịt kín mặt nên hiện giờ vẫn chưa biết được là ai ạ". Mục Giản nói một lèo liền mạch rõ ràng, Lục Trạch Thần ngã lưng vào ghế thong thả nói "tôi biết rồi không cần tìm cô ta nữa". Mục Giản hơi ngạc nhiên nhưng liền tuân lệnh "vâng".
_______________________________________
Tập đoàn W.B - Lục thị.
"Cô à..cô không thể vào được đâu"
"Cô không có hẹn trước...chúng tôi thật sự không thể cho cô vào". Trước quầy tiếp tân một cô gái mặc bộ váy dài màu xanh đeo mắt kính cứ khăng khăng đòi vào trong bị hai cô tiếp tân chặn lại, vì lần trước may có Phong Ninh Kiều giải cứu cho họ nếu không họ có thể sẽ bị đuổi việc luôn ấy chứ .... nên lần này họ nhất quyết ngăn cản lại, dù cô ả có nói là tình nhân hay bạn gái hai cô tiếp tân vẫn không quan tâm. "Tôi là bạn gái của anh ấy...nếu không muốn làm việc tiếp ở đây thì mau tránh ra". Hai cô tiếp tân vẫn không tránh ra cô gái kia còn mỉa mai nói "mỗi ngày đều có hàng tá người tự xưng là bạn gái của sếp không riêng một mình cô đâu". Tố Mị Sương tức giận vơ tay định đánh vào mặt cô ta, "này, ở đây là công ty không phải cái chợ.. muốn đánh nhau thì mời ra ngoài" từ xa một người đàn ông nghiêm nghị mặc bộ vest nâu sậm đi đến, Tố Mị Sương nhìn thấy liền bỏ tay xuống thay đổi sắc mặt mỉm cười chào hỏi "Khải Minh lâu rồi không gặp" hai cô tiếp tân đúng thật phục cái mức độ lật mặt vô sỉ của cô ta. Hứa Khải Minh không quan tâm chỉ "ừ" một tiếng cho có lệ rồi quay sang nói với hai cô gái kia "mấy cô quay về làm việc đi...lần sau có trường hợp thế này thì gọi bảo vệ vào đuổi thẳng ra ngoài". Tố Mị Sương nghe xong run giọng nói tiếp "em..chỉ đến tìm Thần thôi...không cố ý gây chuyện đâu".
Lục Trạch Thần cùng với Mục Giản đi đến, Tố Mị Sương mừng rỡ chạy đến ôm trầm lấy Lục Trạch Thần...Mục Giản há hóc miệng bàn hoàng thật sự. Cô ta bị điên hay sao mà dám ôm sếp một cách lộ liễu vậy chứ, ả cứ tưởng anh sẽ ôm thấm thiết lại ấy nhưng..."tôi bị mắc bệnh sạch sẽ đấy". Anh hất mạnh cô ta ra khiến ả choáng người ngã xuống, giọng nói nhẹ nhàng nhưng lại ghim thẳng vào tim cô ta, tất cả những nhân viên chỉ đi qua lại xì xầm cười nói dáng vẻ hiện giờ của cô ta thật như một con ngốc. "Thần..em.... nghe nói chuyện hôm qua ở lễ cưới .... không phải em...em không biết..." Lục Trạch Thần cười lạnh "không biết ?.. tôi phải cảm mơn vì nhờ cái đoạn video vớ vẫn đó càng làm cho vợ chồng chúng tôi tin tưởng và yêu thương nhau nhiều hơn ấy chứ" bốn chữ "vợ chồng chúng tôi" từ miệng Lục Trạch Thần nói ra như búa bổ vào đầu ả...cô ta tóm lấy tay của Lục Trạch Thần khóc nức nỡ "Thần... hẳn là anh còn giận em .... nên chỉ nói vậy thôi đúng không...". Một lần nữa anh hất cô ta ra lần này bảo vệ chạy vào kìm hai tay cô ta lại trước khi bị lôi đi Lục Trạch Thần móc chiếc khăn tay lau lau bàn tay bị cô ta chạm vào cười mỉa mai nói "này cô không phải nghĩ tôi trước kia yêu cô thật ấy chứ... chẳng qua chỉ là chơi cho vui tự xem lại bản thân mình là gì trước đi...yêu? Cô xứng để tôi yêu à?" Tố Mị Sương hoàn toàn đơ người không ngờ lần đầu tiên sau mấy năm không gặp nhau Lục Trạch Thần lại vứt khoát nói những lời tàn nhẫn với cô ta như vậy.
Sau khi Tố Mị Sương bị bảo vệ lôi ra ngoài, Lục Trạch Thần nhìn qua Hứa Khải Minh nói "cậu ở đây chuẩn bị dự án xong rồi à ?" Giọng điệu thật sự như chưa có gì xảy ra Hứa Khải Minh thầm nghĩ....vậy mà lần trước còn nói anh cái gì mà thẳng thắng quá mức so với Lục Trạch Thần thì anh còn quá nhân từ luôn ấy chứ Hứa Khải Minh đáp lại "hôm nay cậu rảnh vậy" Lục Trạch Thần liền nhớ ra rồi vội quay người chuẩn bị rời đi còn nói thêm "tôi giờ phải về nhà vợ với cô ấy rồi, gặp cậu sau". Cả Mục Giản và Hứa Khải Minh lại nhìn bóng dáng rời đi của Lục Trạch Thần mà kinh ngạc ..Phải tổng tài đại nhân của Lục thị không vậy? phải Lục Trạch Thần kiêu ngạo cao cao tại thượng thường ngày không vậy?...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]