Nếu chỉ có một mình, Vân Tranh xưa nay vốn không sợ điều gì.
Nhưng lần này khác, nàng còn phải bảo vệ người khác, điều đó khiến nàng do dự rất nhiều. Song, chính nó cũng là động lực thúc đẩy nàng tiến lên.
Chẳng bao lâu sau, tên đại hán cơ bắp vạm vỡ kia đã nhạy bén nhận ra—hai thiếu niên trước mặt hình như… là hai kẻ điên!
Gã híp mắt, nghiến răng quát lên một tiếng:
“Rút lui!”
Nhưng ngay lúc bọn chúng vừa xoay người định rút, thì—
“Tiểu gia ta cho phép ngươi đi rồi à?”
Một giọng nói trầm thấp, khó phân biệt là nam hay nữ vang lên sau lưng, khiến cả người lạnh toát, nổi da gà nổi đầy người.
“Ông mày còn chưa chơi đã, đi đâu mà đi?”
Thiếu niên mặc áo đen, đeo kính râm, nhướng mày, đôi mắt đen thẳm sắc bén nhìn thẳng, một chân đá bay xác c.h.ế.t dưới chân về phía đầu tên đại hán.
‘Phịch ——’
Tên đại hán mặt đầy sẹo bị đập trúng ngay giữa trán, ngã rầm xuống đất.
Ngay sau đó, Vân Tranh và Mạc Tinh liếc nhìn nhau một cái, khóe môi nhếch lên, cả hai cùng xông tới—rìu lớn và đại đao cùng lúc c.h.é.m thẳng về phía tên kia!
“Ầm!”
Mặt đất vỡ ra như mạng nhện.
Tên đại hán kia dù tránh được lưỡi rìu và đại đao, nhưng sợ đến vãi cả nước tiểu.
Bởi vì nơi bị c.h.é.m xuống… chính là giữa hai chân hắn! Chỉ cần lệch một chút nữa thôi, hắn coi như tuyệt hậu.
Những tên khác định bỏ chạy, Vân Tranh thuận tay ném chiếc rìu lớn trong tay trái ra, lập tức đập c.h.ế.t một tên đang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-dong-thuat-su/4908657/chuong-194.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.