"Không thể nào! Nàng chỉ mới là Linh Hoàng nhất giai thôi mà..."
Sao có thể là người từng đứng đầu bảng tích điểm – Vân Tranh kia chứ!
“Chính là nàng, ta từng gặp rồi.” – Lâu Sơ Nguyệt bên cạnh cắn môi, quả quyết nói.
Một thiên kiêu kinh ngạc thốt lên:
“Vậy tức là trên người nàng đang có hơn bốn trăm điểm tích lũy?”
Ánh mắt mọi người nhìn Vân Tranh lập tức lộ rõ vẻ thèm khát và tham lam.
Vân Tranh cong môi cười nhạt:
“Đúng vậy, ta chính là Vân Tranh, thì sao? Các ngươi muốn lấy điểm tích lũy từ ta à?”
“Đừng tưởng vì ngươi xinh đẹp mà bọn ta sẽ nương tay!” – Một thiếu niên cười khẩy, nói giọng mỉa mai.
“Muốn điểm tích lũy? Được thôi, tới mà đánh bại ta.”
Ngón tay Vân Tranh nhẹ nhàng lật một cây bút lông dài màu đen, nàng cười khẽ, xoay bút vài vòng.
Đúng lúc này, nàng cũng cảm thấy ngồi lâu hơi mỏi, vừa hay… nên vận động giãn gân cốt một chút!
Lâu Sơ Nguyệt nhìn chằm chằm thiếu nữ áo đỏ tùy tiện nhưng đầy khí chất kia, trong lòng trào lên một nỗi bất an mãnh liệt.
Trực giác mách bảo nàng rằng—phải ngăn cản Vân Tranh tiến vào Thánh Viện bằng mọi giá! Nếu không, toàn bộ sự nổi bật của nàng sẽ bị Vân Tranh cướp sạch!
Nàng thu lại biểu cảm, nghiêng đầu ngước nhìn Đông Phương Cảnh Hướng bên cạnh, giọng điệu vừa khó xử vừa tủi thân:
“Cảnh Hướng ca ca... Muội không thích Vân Tranh, cảm thấy nàng ấy rất giả dối... Ca có thể giúp muội loại nàng ấy ra không?”
Nghe vậy, Đông Phương Cảnh Hướng đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-dong-thuat-su/4908586/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.