Trên đài cao, khi viện trưởng Tống Cực nhìn thấy bảng xếp hạng tích điểm thay đổi, khóe môi ông khẽ nhếch, nở nụ cười hài lòng.
Ông luôn thích những “hắc mã” bất ngờ xuất hiện!
Để đám thiên chi kiêu tử được nuông chiều từ bé hiểu ra rằng: trên trời còn có trời, ngoài núi lại còn có núi.
Con đường tu luyện, vốn là phải không ngừng tiến lên phía trước, không ngừng vượt qua chính mình.
Tống Cực nheo mắt lại, thầm nghĩ: cô bé áo đỏ kia thật hợp khẩu vị của ông.
…
Tại một đại điện nào đó trong Thánh Viện.
Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn, đường nét góc cạnh rõ ràng nhưng khí chất lại không thô lỗ, trong mắt tràn đầy vẻ tán thưởng. Ông mở miệng nói: “Càng nhìn cô bé này, ta lại càng thấy giống đồ đệ tương lai của ta.”
Một người khác tên Quân Phương ho khẽ một tiếng rồi lên tiếng: “Nam Bá Thiên, cô bé đó chưa chắc đã chọn làm đồ đệ của ngươi.”
Nam Bá Thiên liếc mắt nhìn lão giả tóc bạc bên cạnh, trầm giọng đáp: “Nó chắc chắn là đồ đệ của ta!”
“Phượng Tiên, ông ta muốn cướp đồ đệ của ngươi đấy.”
Phiêu Vũ Miên Miên
“Ừm.” Lâu Phượng Tiên chậm rãi nhấp một ngụm trà, dáng vẻ hờ hững chẳng mảy may quan tâm.
Nam Bá Thiên thấy vậy, cứ tưởng Lâu Phượng Tiên đã buông bỏ việc tranh giành Vân Tranh, trong lòng lập tức hớn hở, tinh thần càng thêm phấn chấn.
Ông ngồi xuống tiếp tục quan sát, khoé miệng luôn nở nụ cười.
Nhưng ông lại không nhận ra ánh mắt Lâu Phượng Tiên vừa liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-dong-thuat-su/4908583/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.