Nghe nàng nói vậy, người Phương gia và Tô gia đồng loạt nhìn theo hướng ánh mắt của Vân Tranh—nhưng chẳng thấy ai cả.
Tô Dung mỉa mai:
“Tiện nhân, đừng giả thần giả quỷ! Hoàng thượng đã bị chúng ta nhốt dưới địa lao, còn lão tổ hoàng thất thì trọng thương phải chạy trốn! Đại Sở quốc này đã nằm gọn trong tay Tô gia và Phương gia chúng ta rồi!”
“Vậy sao?” – Vân Tranh nhướng mày, giọng hờ hững.
Thấy nàng vẫn bình thản như không, Tô lão tổ bất giác sinh cảnh giác. Ông lập tức vận linh lực, đánh thẳng một chưởng về phía góc sân mà nàng đã nhìn tới.
Ầm!
Ầm!
Hai luồng lực va vào nhau, nổ tung dữ dội.
Khói tan đi, mọi người bàng hoàng khi thấy một người mặc long bào vàng thẫm – Sở Thừa Ngự, cùng một lão giả mặt mũi hiền từ đứng bên cạnh nhau. Chưởng vừa rồi chính là do vị lão giả ấy tung ra!
“Sở Thừa Ngự!”
“Lão tổ hoàng thất!”
“Chẳng phải… bị bắt giam, hoặc trọng thương bỏ chạy rồi sao?”
Trong nháy mắt, hàng ngũ Phương–Tô rối loạn. Khoảnh khắc mà họ tưởng đã nắm chắc phần thắng bỗng hóa thành ván cờ lật ngược.
Sở Thừa Ngự liếc qua Vân Tranh, vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười trong lòng. Con nha đầu này đúng là chẳng chịu thiệt bao giờ.
Hắn trầm giọng:
“Phương gia, Tô gia cấu kết với Tam hoàng tử. Tội đáng chết! Diệt sạch chín tộc!”
Nói xong, hắn giơ tay b.ắ.n lên trời một đạn tín hiệu.
Sắc mặt người Phương và Tô đều tái mét.
Đến kẻ ngốc cũng hiểu: bọn họ không phải người giăng bẫy hoàng thất—ngược lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-dong-thuat-su/4908565/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.