Tận hưởng tốt giây phút song hỉ lâm môn, nhưng Hoàng Ái Quốc cũng không quên nhiệm vụ. Dùng bữa xong, lập tức chong đèn, đọc toàn bộ sách vở. Không rõ bao lâu, chỉ thấy trên sàn tung toé. Hoàng Ái Quốc ngáp ngắn ngáp dài. Thấy vậy, từ bên ngoài Thanh Hà mới chậm rãi bưng chút trà và bánh tới, nhẹ giọng:
“ Chàng ăn thêm chút gì đi. Có chuyện thì mai đọc tiếp. Đêm khuya rồi.”
Hoàng Ái Quốc mỉm cười:
“ Không sao. Trước đây ta còn đọc nhiều hơn thế này cơ. Đây chỉ là chút việc vặt vãnh mà thôi.”
Dứt lời, véo véo má, tiếp:
“ Nàng mệt thì nghỉ đi.”
Thanh Hà không đáp, yên lặng ngồi cạnh, tựa vào vai. Hoàng Ái Quốc lắc đầu, tiếp tục lật giở và tô vẽ. Khi tiếng gà gáy canh năm, Hoàng Ái Quốc mới thổi tắt nến, khép lại sách. Quay sang mới giật mình nhớ đến Thanh Hà, khẽ cười:
“ Có ôn nhu hương bên cạnh, thảo nào đọc mãi không mệt.”
Dứt lời, hôn nhẹ lên trán, rồi bế nàng lên giường, đắp chăn.
*
Gần trưa, Thanh Hà mới tỉnh, chạy vội ra ngoài:
“ Anh Quốc đâu rồi.”
Tiểu Yến cúi đầu:
“ Thưa phu nhân, Lão gia từ sớm đã ra ngoài. Bảo nô tỳ đứng chờ Phu nhân, nói là nhờ người sắp xếp thư phòng giúp.”
Thanh Hà gật đầu, giọng hơi thoải mái:
“ Tốt. Vậy ngươi theo phụ ta.”
Bên này, Hoàng Ái Quốc sớm tới phủ Dương Quốc Công. Cả ba vài ba câu hàn huyên, rồi đi tới thư phòng. Một tấm bản đồ Đại Việt được treo ở trung tâm, Nguyễn Ôn trầm giọng:
“ Nước ta, từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/227851/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.