Nguyễn Ôn nhìn kẻ phía trước người nồng nặc mùi rượu, biết “Vua thua thằng liều”, nhưng đã cướp cò thì cũng không thể dừng, đạp tên chân chó ra xa, quát:
“ Được rồi, để ta.” Rồi tiến lại, nở nụ cười:
“ Không biết vị huynh đệ có thể lùi sang một bên được không. Dù sao chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Còn việc làm ồn, tại hạ xin mời huynh đài về phủ, uống rượu Trúc diệp thanh coi như tạ lỗi.”
Tưởng nói xong, người phía trước cũng biết ý, ai dè, Đào Duy Từ sẵn hơi men, cùng tâm trạng bực tức sự triều đình, đạp ngay giữa bụng, quát:
“ Lải nhà lải nhải, cút đi cho lão tử.”
Nguyễn Ôn bị đạp ra xa, bay đập vào cửa, thổ huyết, các tên chân chó nhao nhao lo sợ, hét lên:
“ Công tử, công tử…Người đừng có chết….”
Sẵn bực mình, Nguyễn Ôn sắc mặt nhăn nhó quạt tai, lạnh giọng:
“ Ở đó mà kêu gào. Mau xông lên bắt hắn lại cho ta.”
Đào Duy Từ sẵn hơi men, lựa chọn cứng đối cứng. Nhưng văn nhân dù có x200% cũng không thể là đối thủ. Hoàng Ái Quốc đành bước ra hỗ trợ. May mắn trước từng học vài thế võ, hơn tháng nay rèn luyện, nên để đối phó với những tên này cũng đơn giản. Không lâu cả đám đã bị đánh cho bầm dập, la oai oái. Thấy không ổn, Nguyễn Ôn quát:“ Đi.” Rồi nhìn chòng chọc cả hai, đe dọa:
“ Các ngươi hãy đợi đấy.”
*
Nhìn chiến trường hoang tàn, bàn nghế lộn xộn, khách nhân bỏ đi hết. Ông chủ lắc đầu. Minh Nguyệt lau nước mắt tiến lại:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/227848/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.