Phía đối diện, quân ta sớm ăn những cơm nắm, ai nấy đều đã lo bụng, Bùi Văn Khuê cao giọng:
“ Thời cơ đã tới, các ngươi theo ta xông lên. Làm gỏi đám giặc Trịnh, dùng nước sông, gột rửa tội lỗi cho chúng. Một lần vất vả, vạn đời nhàn.”
“ Giết! Giết!” Binh sĩ hô vang, sau đó những con thuyền với những tay chèo lao vút lên.
“ Ầm. Ầm.” Tiếng va chạm, tiếp theo là tiếng vũ khí kêu đinh tai nhức óc. Lần này, Bùi Văn Khuê không đơn độc mà kết hợp với Phạm Ngạn chọc mạn sườn. Quân Trịnh bị phân tán ra các chiến trường. Nhưng quân Trịnh sớm lường trước, cùng Trịnh Tùng đích thân có mặt cổ động, sĩ khí lên cao, hai bên trở nên ngang tay.
Sau 3 tiếng quần ẩu, hai bên để lại bãi chiến trường tan hoang, tựa như tu la tràng, những cánh tay đứt rời, máu trào phun như mưa, những lạch máu đỏ thẫm, chưa kể còn mầu trắng phau từ óc và những con mắt trợn tròn. Một vài quân Trịnh buông vũ khí, khóc lóc xin tha, nhưng quân ta không nghe, không thấy, cầm dao chém bay đầu. Hoàng Ái Quốc đứng nhìn buồn rầu, bên cạnh Mạc Kính Cung nói:
“ Thưa bệ hạ, trong thời loạn, nhân từ với kẻ địch là tàn nhẫn với chính mình.”
Hoàng Ái Quốc gật đầu. Bỗng lúc này, phía sau doanh trại vang lên tiếng reo hò. Một tên chạy lại:
“ Thưa bệ hạ, quân sư đã về. Mang theo rất nhiều của cải.”
Hoàng Ái Quốc cùng Mạc Kính Cung trở lại. Quả nhiên toàn bộ là những xe lương thực, vàng bạc…Đào Duy Từ và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-de-quoc/1047378/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.