Nhìn thấy thì Lưu Bộ bất mãn vì Nhâm Tiểu Túc ăn bánh quy.
Kỳ thật nội tâm Nhâm Tiểu Túc hiểu rõ, bản thân hắn có ăn hay không thì thái độ Lưu Bộ cũng ác liệt như vậy. Cho nên đoàn xe sẽ không cho hắn ăn chúng, trong lòng Nhâm Tiểu Túc đã sớm nhận ra, chỉ là hắn không ngờ đối phương lại trở mặt trực tiếp như vậy.
Thế cũng tốt, kỳ thật Nhâm Tiểu Túc cũng thấy nhẹ nhõm hơn, bản thân cũng chẳng cần cố kỵ gì nữa.
Với tình trạng hiện trại, Nhâm Tiểu Túc đã chuẩn bị tốt tâm lý.
Hắn quay đầu đi về phía rừng rậm. Kết quả Lưu Bộ lại trở nên gấp gáp:
- Ngươi đi đâu, nếu bây giờ ngươi về, thị trấn hàng rào 113 sẽ không dung ngươi đâu!
Nếu Nhâm Tiểu Túc đi, hôm nay bạn họ lãng phí cả ngày rồi, không có người dẫn đường, trên cơ bản họ sẽ không thể tới Cảnh Sơn.
Không thể không nói, Nhâm Tiểu Túc bội phục đám người này. Để đi tới Cảnh Sơn chỉ mất có năm ngày, lần trước may mà họ lạc đường sớm mới quay về kịp, vạn nhất vào sâu hơn thì e rằng họ không thể rời khỏi cánh rừng đó đâu.
Này không liên quan tới việc lãng phí thời gian, đám người này quen sống an nhàn sung sướng, căn bản họ sẽ không ý thức được đây là địa bàn của ai…
Đương nhiên Nhâm Tiểu Túc cũng hiểu được, tính cách tư duy theo cảm tính, sống trong hàng rào tị nạn lại coi rẻ lưu dân không phải được hình thành ngày một ngày hai. Như vầy cũng bình thường thôi.
Nhâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-danh-sach/1663465/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.