Edit: August97
"Vương phi có thể nghe ta nói một câu hay không?"
Vãn Thanh đang muốn bước ra khỏi phòng, Mạc Tử Thần không chút vui mừng nói.
"Cứ nói, đừng ngại."
"Vương phi có biết Tử Cơ tiểu thư đã ở trong phủ bao lâu rồi không?"
"Không biết."
"Hai năm, vương gia hết sức sủng ái nàng ta. Người có biết vì sao nàng ta chưa bao giờ nhắc đến chuyện Kim Ấn?"
"Bổn vương phi không cần biết nhiều như vậy, ngươi có lời gì muốn nói cứ nói thẳng ra đi."
Nhìn bộ dáng chột dạ của Mạc Tử Thần, Vãn Thanh cũng đoán được hắn đang định nói gì, mặc dù hắn cũng sợ đắc tội nàng....
"Điểm này, chỉ sợ vương phi kém thông tuệ hơn Tử Cơ tiểu thư, ta cùng vương gia quen biết nhau từ nhỏ, tới nay đã 23 năm, năm ấy mười tuổi, tiên hoàng băng hà, vương gia nhận phong hào Dịch vương cùng Dịch vương phủ này, ta và vương gia cùng nhau chuyển vào, năm thứ hai ta đã là quản gia tiếp quản Kim Ấn."
Mạc Tử Thần nói xong, dừng lại một chút, nhìn về phía Vãn Thanh.
Vãn Thanh tựa người vào khung cửa, chân xoay vòng tại chỗ, ngẩng đầu, vẻ mặt vô tội.
"Sau đó thì sao."
"Vương phi là một người thông minh, những điều còn lại không cần ta nói, chuyện bàn giao Kim Ấn không thể một ngày ngày hai, tốt nhất vương phi nên trở về từ từ tìm hiểu rõ ràng thì tốt hơn."
"Ngươi đang uy hiếp ta?"
"Không dám."
Mạc Tử Thần cúi đầu, mặt nở nụ cười.
"Mạc quản gia, ngươi biết hứng thú lớn nhất của bổn vương phi trên cõi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/207222/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.