Edit: August97
"Ngươi dám tiến một bước thì đừng trách ta không khách khí!"
Tức giận, Vãn Thanh mò tới mò lui cuối cùng tìm ra túi hương, biết tính tình Phong Huyền Dịch ác liệt, nếu thật sự phát điên hắn sẽ làm ầm lên cũng không chừng.
Đứng trước giường, khuôn mặt Phong Huyền Dịch tràn đầy tức giận, suy nghĩ một chút vẫn xoay người ra ngoài, giọng nói cắn răng nghiến lợi.
"Bổn vương ở bên ngoài chờ ngươi!"
Đợi Phong Huyền Dịch đi ra ngoài, Vãn Thanh vội gọi Bảo Cầm vào, bảo nàng trông coi người bên trong thật kĩ không để bất luận kẻ nào đi vào. Phong Huyền Dịch giận đùng đùng đứng ở lương đình trong sân đi tới đi lui, thấy Vãn Thanh tới, đôi con ngươi sắc bén một khắc cũng chưa buông tha nàng.
"Cho dù không chịu nổi tịch mịch thì ngươi cũng không được phép vụng trộm trong vương phủ của Bổn vương!"
Phong Huyền Dịch cực kỳ tức giận, câu chữ cũng thiếu linh hoạt.
"Nếu như ngươi thật muốn đi, an phận đợi trong vương phủ, với tư chất như ngươi, Bổn vương sớm muộn gì cũng sẽ hưu, cần gì vội vã như thế!"
"Sớm muộn cũng sẽ hưu ta, vậy ngươi cần gì tức giận như thế! Ta vụng trộm thật thì sao nào?! Chẳng lẽ trong vương phủ trừ ta ra không có nữ nhân nào khác sao?!!!"
Không chịu yếu thế đáp trả, sắc mặt Phong Huyền Dịch cũng càng thêm khó coi.
Vãn Thanh dừng một chút, lúc trước đã muốn nói hai câu này với hắn, không cam lòng nhưng vẫn cúi đầu.
"Ta không muốn tranh chấp với ngươi, lại chỉ có thể nói rằng chuyện ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nhat-ac-phi/1254207/quyen-1-chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.