Chương trước
Chương sau
Khí tức nhẹ nhàng khoan khoái giống như đến từ thảo nguyên rộng lớn, ngọn gió theo cửa sổ thổi vào, vấn vương trên khuôn mặt nam nhân, nam nhân tỉnh lại khi khi cửa sổ chiếu nghiêng vào sưởi ấm thân thể che kín ***.

Hé mắt, vạt áo vẫn thắt chặt trên đôi mắt Hách Liên Bột, nam nhân nhẹ nhàng thở ra, lại chui vào trong đống chăn, dựa vào bờ vai dày rộng của Hách Liên Bột, ngày hôm qua, hắn quả thực giống như là muốn tự sát, trong lúc sinh tử lại phóng túng cơn ***, không biết có phải là khi người ta biết mình sắp chết, cũng không băn khoăn nhiều lắm, muốn làm cái gì, liền làm cái đó.

Hách Liên Bột ôm nam nhân giật giật, hai tay ôm chặt lấy nam nhân vào trong ***g ngừng rồi dường như muốn tiếp tục đi ngủ.

Trừ bỏ Nguyệt Hoa, người đầu tiên mà nam nhân yêu, cư nhiên là lại là nam giới, một kẻ dường như vĩnh viễn đối lập với nam nhân.

“Ầm ầm.” Bên ngoài có người gõ cửa.

Nam nhân chớp mắt, chuyện sau không nên để hắn lên sân khấu.

Gã nam nhân của nam nhân thì tựa hồ nhẹ nhàng giật giật, dường như bị tiếng đập cửa làm thức giấc.

“Vào đi.” Theo thanh âm lười nhác của Hách Liên Bột, nam nhân cảm giác được Hách Liên Bột dùng tấm chăn phủ kín lên người mình, nhẹ nhàng mở mắt ra, chỉ nhìn thấy phía trước mình là một nam tử cao lớn mà đứng thẳng lưng, “Đại ca….” là thanh âm của Hách Liên Thánh Lan.

“Biết là đệ rồi, đệ là muốn hỏi chuyện của hắn với ta đi ?” Hách Liên Bột nói, “Hắn chính là người ta từng đề cập với đệ, nam nhân, không thể tưởng được hai người đã gặp nhau.”

“Hai người là tình nhân ?” Hách Liên Thánh Lan hình như bình tĩnh hơn so với dự kiến.

“Tình nhân, ha ha,” Hách Liên Bột tựa hồ thở dài, nói, “Chuyện này, đệ sẽ tôn trọng đại ca sao ? Thánh Lan.”

“Đại ca muốn làm, đệ có khi nào không tôn trọng ?” Nghe lời nói của Hách Liên Thánh Lan, nam nhân có cảm tưởng giống như tầm mắt người nọ rơi xuống đầu mình.

“Nhưng… thôi ! Quá mấy ngày nữa liền tiến công biên thành Thiên Triều, đại ca, trận chiến này là người Hung Nô ta chuẩn bị mười năm, cũng là con đường tranh giành thiên hạ của huynh, Hách Liên Thánh Lan đệ chắn chắn toàn lực ứng phó. Đại ca, huynh nghỉ ngơi đi, đệ đi xuống sắp xếp quân đội.”

“Ừm, đệ đi xuống đi.” Trầm ngâm một lát, Hách Liên Bột nói.

Hung Nô… quả nhiên muốn tiến công Thiên Triều sao ? Không phải là chiến tranh biên cảnh, mà là…. quốc chiến. Trong lòng nam nhân bỗng nhiên ngũ vị tạp bình, không biết là tư vị gì.

“Đều đã nghe, còn muốn giả vờ ngủ sao ?” Giọng nói của Hách Liên Bột vang lên bên tai, nam nhân cũng chỉ có thể hé mắt, mới mở mắt lại là một nụ hôn nồng nhiệt, khiến đầu óc choáng váng.

“Mới sáng sớm, ngươi phát dục cái gì.” Đẩy Hách Liên Bột ra, nam nhân xoay người chộp lấy một mảnh áo đơn che phủ một cảnh xuân quang.

“Tối hôm qua vất vả ngươi.” Hách Liên Bột lại trườn lên, từ phía sau ôm lấy thắt lưng nam nhân, giống như một sủng vật đang muốn được yêu chiều cọ vào cổ, vào tóc nam nhân.

“Nói càn !” Cái gì mà là ‘vất vả ngươi….’

“Ha ha ha…. ! Ngươi cư nhiên đỏ mặt,” Hách Liên Bột ôm chặt hơn nữa, cười nói, “Ngươi gầy quá, ngay cả khí lực cũng ít đi nhiều, nếu trước kia, ngươi thế nào cũng phải một cước đá văng ta. Tuy rằng ta như vậy có thể thường xuyên ôm ngươi, hôn ngươi, khi dễ ngươi, nhưng ngươi tốt hơn vẫn là phải mập mạp chút, mềm chút…”

“Ứ.” Hách Liên Bột kêu rên một tiếng, ôm lấy khuỷu tay bị nhéo đến phát đau vào ***g ngực, “Vẫn bạo lực như trước, làm tướng công của ngươi cũng phải có một kẻ cường ngạnh như ta mới chịu được, nếu không nhất định sớm bị ngươi đá vào quan tài.”

“Ngày hôm qua ngay cả nói cũng không nói, hôm nay hé miệng ra đều là nói nhảm hết bài này đến bài khác, quả thật một tên đại mọi rợ.” nam nhân nhặt quần áo vất lên người Hách Liên Bột, sau đó quay ngoắt đi tiếp tục vận y phục vào.

“Cũng chỉ là đại mọi rợ của một mình ngươi !” Hách Liên Bột ở phía sau hô vài câu, nam nhân không có quay đầu lại, lại nhịn không được khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ ra ý cười.

Thật vất vả bắt Hách Liên Bột đem món điểm tâm ngọt lên cho mình, nam nhân nhân cơ hội đi đến chỗ ngày thường của Hách Liên Thánh Lan, chính là bên ngoài thư phòng đã có vài tên thị vệ người Hung Nô.

Hay có thể nào là đến phòng mình ?

Nam nhân lắc đầu cười, liễm phải giẫm chân đi vào, “xoẹt” một tiếng, thiết khí lạnh như băng chắn trước mặt hắn.

“Thánh Lan, đệ ở trong sao ?” Nhìn binh khí sắc bén trước mặt, nam nhân dùng ngón tay đẩy ra muốn đi vào, mấy thị vệ đang muốn ngăn cản là lúc bên trong truyền ra tiếng của Hách Liên Thánh Lan : “Dừng tay.”

Có được cho phép, nam nhân tự nhiên là đi vào thư phòng, nam tử cùng Hách Liên Bột có vài phần tương tự tựa hồ nhìn hắn một cái, lại rất nhanh dời tầm mắt lên ngắm nghía một bộ tranh chữ.

“Nhiếp Chính Vương hạ mình đến đây, ta thật sự là chiêu đãi không chu toàn, xin thứ lỗi.” Hách Liên Thánh Lan cố ý dùng thanh âm lạnh như băng nói.

Nam nhân ngược lại lại nở nụ cười, Hách Liên Thánh Lan nhướng mày nói : “Ngươi cười cái gì ?!”

“Một câu trước của ngươi như thế nào mà chua như mấy tên văn thần Thiên Triều, vẫn là một câu nói rất đúng, sảng khoái minh bạch mới giống một nam tử hản trên thảo nguyên rộng lớn.”

“Ngươi…” Hách Liên Thánh Lan nhất thời trả lời không được, nam nhân cũng không tiếp tục tranh luận.

Hách Liên Thánh Lan một lát sau buồn thanh nói : “Ngươi tiếp cận ta, có phải hay không vì tìm Đại Thiền vu ? Người Trung Nguyên các ngươi quả thực là gian trá.”

“Ta là muốn tìm hắn, nhưng chỉ đơn thuần muốn gặp hắn mà thôi” Chính là nghĩ muốn tạm thời tìm một chỗ, một nơi đáng giá dựa vào để giảm bớt vài phần vết thương thể xác và tinh thần.

Nghe thấy trong giọng nói của nam nhân có vài phần bi thương nói không nên lời, Hách Liên Thánh Lan bất chợt mềm đi, nói :

“Đại ca của ta khi ngươi bị nhốt trong Hoàng cung từng nghĩ mọi cách cứu ngươi ra, ta lúc ấy chỉ nghĩ đến huynh ấy cùng ngươi có giao tình rất tốt… Không thể tưởng được hóa ra là loại quan hệ này ! Ngươi sao lại có thể chấp nhận cho một tên đàn ông…” Câu tiếp theo, Hách Liên Thánh Lan cũng không nói ra, cũng nhận thấy nam nhân đối diện có chút biến sắc.

“Ngươi cảm thấy thực xấu hổ, thực ghê tởm phải không ?” Cười khẽ một tiếng, không giống cười, so với khóc còn bi thương vài phần, mọi lọai khuất nhục, nam nhân chỉ cảm thấy một trận nặng nề nói không nên lời.

“Ngươi làm sao vậy ?” Thoáng nhìn nam nhân có chút tái nhợt, Hách Liên Thánh Lan muốn tiến lên xem xét, nhưng trong đầu liền nhớ lại cảnh sáng hôm nay chứng kiến, liền ngừng cước bộ.

“Ngươi cảm thấy ta cùng đại ca của ngươi làm việc này, là vì nịnh bợ hắn, hay là điều gì ? Ngươi nghĩ như vậy cũng không đáng trách, dù sao ta là một kẻ bị Thiên Triều vứt bỏ, không phải là Nhiếp Chính Vương cao cao tại thượng, muốn tiếp tục sống sót thì tất nhiên tìm một chỗ dựa vững chắc.”

“Ta không nghĩ như vậy !”

“Cho dù ngươi không nghĩ như vậy, còn những kẻ khác thì sao ? Người trong thiên hạ thì thế nào ?” nam nhân cười khổ một tiếng, “Người trong thiên hạ chỉ biết coi ta là một kẻ phản bội Thiên Triều, mưu quyền soán vị bất thành mà mất đi quyền thế ! Cuối cùng chỉ có thể dựa vào một thân hời hợt đi mại quốc cầu vinh !” Một hơi nói xong, nam nhân bỗng nhiên rất muốn cười, hắn sống nửa đời người, thủy chung cũng không thể bước qua đại môn “chính thống”, vì là do cung nữ sinh ra, cho nên không thể kế thừa vương vị, bởi vì là Nhiếp Chính Vương, cho dù có bao lâu thì hạ nhân cũng chỉ xem hắn trở thành quyền thần “lòng muông dạ thú”.

Ngực lại truyền đến một trận quặn đau, nam nhân vỗ về lòng ngực có chút không xong, ngay sau đó Hách Liên Thánh Lan đã ở bên cạnh hắn lắc lắc thân mình, có chút…. ám muội.

“Biết ngươi ở đây mà !” Cửa truyền đến thanh âm của Hách Liên Bột, nam nhân ngẩng đầu vừa nhìn, Hách Liên Bột đứng ở cửa có chút kinh ngạc nhìn hai người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.