Chương trước
Chương sau
Cái ôm mạnh mẽ như muốn ép nát mình, đã có một cảm xúc dâng đầy khó tả, gióng như đang ngập chìm trong bão đêm lại nhìn đến một tia nắng rạng, tránh đi một chút thống khổ.

Hóa ra, bản thân cũng có một khát vọng yếu ớt được quan tâm…. Nguyên Bạch Lệ ôm đáp trả lấy thắt lưng của Hách Liên Bột, tựa đầu vào thật sâu, một đoạn thời gian dài hai người không có lấy một câu, chỉ có ôm nhau, cùng đôi bàn tay khẽ vuốt ve.

“Ngươi gầy, sao lại gầy như vậy.” Nửa ngày, Hách Liên Bột than âm có chút trầm thấp lại ức chế không được cảm xúc mới vang lên.

Đúng vậy, gầy đi.

Cho dù mỹ thực của Trữ vương phủ có dưỡng nhân như thế nào, nam nhân vẫn gầy xơ xác, Hách Liên Bột tâậm chí có thể cảm giác được từ đốt xương dưới quần áo, ba năm trước đây, bị y trêu đùa là “nam nhân eo nhỏ của Trung Nguyên” giờ phút này lại ôm chịu được chút cái ôm siết chặt, lại càng thêm tăng phần dục vọng muốn gắt gao giữ lấy.

Nguyên Bạch Lệ cười khẽ vài tiếng, một trận gió thu thổi qua, khẽ ho khan vài cái.

“Chúng ta đi vào.” Vẫn báo đạo như trước, nói xong liền không đợi Nguyên Bạch Lệ trả lời liền lôi kéo nam nhân hướng vào trong phòng tránh gió, nhưng cũng là cái bá đạo khiến người ta yêu.

Thật đúng là kẻ làm Thiền Vu, so với trước kia còn muốn hơn vài phần khí phách. Nghĩ như thế, Nguyên Bạch Lệ cũng đi theo Hách Liên Bột vào trong phòng, bỗng nhiên nhớ đến bên cạnh còn có một kẻ bị xem nhẹ, nam nhân quay đầu lại nhìn, bên cạnh đã không còn thân ảnh của Hách Liên Thánh Lan, lá rụng phân phân, gió thu lùa…. có rất nhiều điều muốn nói, lại không biết nói từ đâu.

Vạn suy nghĩ nhưng không thể hé miệng ra nói, không biết nên làm thế nào, không biết nên thể hiện loại tình cảm gì.

“Hách Liên B… Ư….” Nói chưa ra, đã mất đi ngôn ngữ.

Nụ hôn hỏa nhiệt mà bá đạo như hồng thủy đột nhiên trút xuống, tràn đầy lực đạo mà Nguyên Bạch Lệ khó có thể chịu được, nặng đến mức đưa hắn ngã ra giường, nam nhân chứng khí mỏng manh đẩy không ra hai tay như kềm sắt của Hách Liên Bột, thân thể trong đôi bàn tay khẽ rung động…. “Ta đã biết ngươi sẽ không chết, ngươi như thế nào lại có thể dễ dàng chết chứ…” Thì thào nói nhỏ, thanh âm của Hách Liên Bột quẩn quanh bên tai Nguyên Bạch Lệ, nụ hôn hỏa nhiệt giống như mưa rơi lên mặt, cổ, xương quai xanh của nam nhân.

“Ngươi đúng là càng ngày càng dong dài.” Thân thủ ôm lấy cổ Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ đột nhiên nở nụ cười, tựa như một đóa hoa anh túc nở rộng trong đêm, làm cho người ta phải trầm mê. Chui thật sâu vào lòng Hách Liên Bột, rốt cục… rốt cục không biến mất.

Nụ hôn nay, là hừng hực thiêu đốt, thiên can địa hỏa, đem lý trí hết thảy thiêu thành tro tàn, cho nhau từng hơi thở điên cuồng, ánh mắt trong bóng đêm trao cho nhau, ở giao chiến không lời sát ra những đám hoa lửa không thể vùi tắt.

Cũng không biết cũng sẽ có nỗi điên cuồng như vậy, giống như muốn đem toàn bộ tinh lực, toàn bộ sinh mệnh lấy ra sống chết cùng đối phương, quản hắn có thể đến được chân trời góc bể hay không, có thể cùng hắn thiên trường địa cửu, sông cạn đá mòn, liền muốn ái dục vô tận nở rộ cũng không tồi, cho dù không thể thật dài thật lâu, cũng là đã từng có, không oán không hối… Ba năm trước đây từ biệt không lời, ba năm sau cũng không một lời mà ôm nhau, trời mênh mông người có thể có mấy lần gặp nhau, mấy lần ôm, mấy lần tình ái bất hòa ?

Hách Liên Bột điên rồi, Nguyên Bạch Lệ cũng điên rồi.

Cái gì Hung Nô Thiên Triều, cái gì nhân nghĩa lễ trí tin, cái gì Thiền Vu Vương gia, đều bị ném ra sau đồng, hung hăng dẫm nát dưới chân, cho dù ngày mai cũng vẫn không thể trốn tránh sự thật, giờ này khắc này, liền trao cho nhau tình yêu mạnh liệt, tặng cho nhau giấc mộng hoàng lương oanh oanh liệt liệt… Tứ chi giao triền trên chiếc giường lớn lăn lăn lộn lộn, mỗi khi Nguyên Bạch Lệ áp lên phía trên lại bị Hách Liên Bột đè xuống, thân thể cằn cỗi khí huyết tất nhiên không thể so với sức mạnh của đại mọi rợ. Vài lần quay cuồng đã không còn chút khí lực, bị Hách Liên Bột đặt dưới thân không thể động đẩy.

Một cỗ lãnh hương theo lửa nóng thân thể mà trở nên dày đặc, giống như một thứ thuốc thúc giục tình tề nhập vào trong thân thể Hách Liên Bột, có chút cấp bách xé ra vạt áo của nam nhân.

Lãnh hương….

Nguyên Bạch Lệ bị ánh mắt sương mù *** đột nhiên trở nên thanh minh, nhìn thấy Hách Liên Bột giải khai vạt áo của mình lập tức cả kinh lên, nắm chặt vạt áo thiếu chút nữa bị mở ra.

“Tới lúc này rồi, ngươi còn giả vờ cái gì ?” Đàn ông thì ở dưới đều là động vật, mà tên Hách Liên Bột này lại là đàn ông trong số đàn ông, là mãnh thú trong giới động vật, nếu như không phải là tôn trọng Nguyên Bạch Lệ, chỉ sợ đã nhào lên rồi.

Đối với trêu ghẹo của Hách Liên Bột, Nguyên Bạch Lệ cũng cười không nổi, thừa dịp bóng đêm ám trầm che dấu bối rối của mình, lấy vạt áo vừa cởi ra che lấy hai mắt của Hách Liên Bột, nhỏ giọng nói : “Không cho cởi…”

Dấu vết dung tục đáng xấu hổ trước ngược, không muốn bị người khác nhìn thấy, lại càng không muốn Hách Liên Bột nhìn thấy.

Nguyên Bạch Lệ ôm lấy cánh tay của Hách Liên Bột muốn chạm vào vạt áo : “Không được hỏi tại sao…” Nam nhân có chút ảm đạm nhếch miệng, che lại đôi môi của Hách Liên Bột. Đối mặt với nụ hôn chủ động của nam nhân, Hách Liên Bột cũng bất chấp ánh mắt bị che lại, đặt nam nhân dưới thân… quần áo rơi rụng xuống đất, xuyên thấu qua ánh trăng màu bạc, thân thể trần trụi dần dần che kín ái dục dấu vết, dấu ấn long văn yêu mị theo *** tăng vọt mà càng ngày càng hồng, giống như lấy đi máu trên đôi mắt Bạch Lệ, cũng như kim châm lấy thân thể hắn.

Đau quá… ngực giống như bị trùng cắn đau đến khó chịu.

Đau đớn khiến Nguyên Bạch Lệ không còn chút khí lực ngã vào trên giường, Hách Liên Bột hai mắt bị che lại cũng không thể phát hiện được sắc mặt dần dần tái nhợt của nam nhân, khi xỏ xuyên qua nam nhân một khắc kia càng không biết tiếng rên rỉ phát ra từ hầu gian của Nguyên Bạch Lệ không chỉ có bởi vì ***, mà còn vì đau đớn dần dần không chịu nổi.

Vừa mới phát tác qua, như thế nào lại phát tác chứ….

“Bạch Lệ…. Bạch Lệ…. !” Thét lên tên của nam nhân, Hách Liên Bột chế trụ thắt lưng của nam nhân mạnh mẽ ra vào, mỗi một lần giống như muốn đem thân thể lẫn nhau hòa hợp, mạnh đến độ chiếc giường kẽo kẹt rung động.

“Ha… a !” Hai tay gắt gao nắm chặt sàng đan, nam nhân tại *** cùng đau đớn nhẹ run rẩy. Trùng độc trong ***g ngực theo xâm nhập của Hách Liên Bột mà phát ra mãnh liệt, giống như bài xích từng đợt đánh sâu vào của Hách Liên Bột.

Nguyên Bạch Lệ rất muốn cười, hắn bỗng nhiên hiểu được vì cái gì ở Trữ vương phủ khi có rất nhiều lần lạc vào trong ***g ngực Trương Tứ Phong, vô luận có bao nhiêu mâu thuẫn cuối cùng cũng bất tri bất giác đắm chìm dưới thân Trương Tứ Phong.

Hắn hận bản thân mình như vậy, hiện tại càng hận bản thân chỉ có thể sống dựa vào Trương Tứ Phong.

Trương Tứ Phong…. ngươi cho là hạ độc thì có thể muốn làm gì thì làm sao ? Ngươi không muốn ta cùng kẻ khác ở bên nhau, ta đây cố tình cùng người khác cùng một chỗ thì lại thế nào ?! Ha ha ha… ôm lấy cổ Hách Liên Bột, hai chân trườn lên thân thể nam tử, Nguyên Bạch Lệ buộc chính mình nuốt lấy máu tươi đang chảy ra từ miệng, mở ra ôm ấp nghênh đón va chạm
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.