Đêm dài, người gần mà xa, mộng đoạn một đêm trăng tàn….
Không có tiệc rượu xa hoa, không có tiếng ca múa mê lòng người, cũng không có đèn rực rỡ rỡ tia sáng, chỉ tại trong viện tử nho nhỏ, hoa đào dưới tàng, cây, trên bàn đá thả vài thức nhắm, mang lên lên mùi điểm tâm thơm nức, rót đầy hai chén rượu ngon, một phen đem lên bàn cổ.
Tiếng ca du du, tiếng đàn réo rắt, rượu không say nhưng mỗi kẻ đều tự say.
“Hôm nay là sinh nhật ngươi, ta kính ngươi một ly.” Khẽ nhấp một ngụm rượu, Nguyên Uyên cười nói, “Cứ như vật là tốt nhất, không có triều thần nịnh nọt, cũng không có không khí hục hặc cãi vã, chỉ có hai chúng ta.”
Nguyên Bạch Lệ cười không nói, lại rót cho Nguyên Uyên một chén rượu, đưa đến bên miệng nam tử, đối phương lắc lắc đầu, chỉ híp mắt cười : “Ta muốn ngươi mớm cho ta.”
“Không tốt.” Cười mắng một câu, Nguyên Bạch Lệ một ngụm uống chạn chén rượu rồi kéo Nguyên Uyên qua, đem môi đưa lên, gắn bó cùng nhau, hương rượu tinh khiết chảy xuôi, trộn lẫn với đôi môi cùng kẽ răng, gợi lên sóng tình dào dạt.
“Rượu ngon, thật sự rượu đêm nay là thơm ngon nhất.” Liếm liếm môi, Nguyên Uyên cười đến ngọt ngào, trực tiếp lấy bầu rượu đổ vào miệng, lần này đổi thành chàng kéo Nguyên Bạch Lệ đến mớm rượu, càng hôn càng sâu, rượu đắng, tình nồng, quả thực muốn đời đời kiếp kiếp cứ như vậy say trong rượu của nam nhân.
Một trận ánh lửa phía đông ánh lên,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-nghiep-vo-thuong/2993729/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.