Nhà hàng Tây ở trung tâm thành phố.
“Sao anh không ăn?” Hứa Úy Nhiên trả thực đơn lại cho bồi bàn, “Em nhớ anh rất thích vị thịt bò bít tết ở đây mà.”
Lệ Đông Nhất vẫn chưa nói gì, ngồi yên như cũ.
Hứa Úy Nhiên tự mình trải khăn ăn xong, cầm lấy nĩa, nếm một miếng, khen, “Hương vị vẫn khôngtồi, mấy năm rồi hiếm khi mùi vị vẫn như cũ.”
“Tại sao lại về?” Lệ Đông Nhất hỏi một câu.
Hứa Úy Nhiên cười khẽ, “Đương nhiên là nhớ anh, à, đúng rồi, còn có Nam Hợp nữa, nó thật đáng yêu.”
Lúc Lệ Đông Nhất vừa nghe đến Nam Hợp, cơ thể cứng lại một chút, lát sau, anh dựa người vào lưngghế, giọng nói bình tĩnh, “Tôi nghĩ, cô hẳn là người hiểu rõ nhất, NamHợp và cô không có bất cứ quan hệ gì.”
Hứa Úy Nhiên không đểtâm, “Em biết sớm muộn gì anh cũng sẽ biết, anh thông minh như vậy, cóchuyện gì có thể giấu giếm được anh.” Cô khẽ thở dài, vẻ mặt không buồnbã, ngược lại như là tự hào về anh, buông dao nĩa, tao nhã lau miệng,“Anh yên tâm, yêu cầu của em rất đơn giản, em muốn có một công việc.”
“Công việc?” Lệ Đông Nhất cười lạnh lùng, “Tôi không chấp nhận yêu cầu của cô, mặt khác, tôi cũng không nghĩ rằng với năng lực của cô, cô sẽ không tìm được việc.”
Khi anh và cô thươnglượng chuyện ly hôn, cũng bồi thường cho cô một số tiền khá lớn, có lẽlà nguyên nhân chủ yếu để cô có thể đồng ý ly hôn.
Hứa Úy Nhiên vẫn duy trìtác
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-muon/1989213/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.