Lúc Ôn Hinh ngoài 20 tuổi đã gả cho Lệ Biên Thành, chưa đầy một năm đã cóLệ Đông Nhất, đến giờ cũng chỉ ngoài 50, hơn nữa bình thường chăm sócrất tốt, chuyện gì cũng lười quản, chuyện lớn có Lệ Biên Thành làm chủ,việc nhà có Thím cao trông coi, hiện giờ Nam Hợp lại đến chỗ Lệ ĐôngNhất nên khiến cho bà rất nhàn nhã.
Điều này khiến vẻ ngoài của bà trẻ hơn tuổi thật không ít.
Bà sợ một mình vô vị, ghi danh không ít lớp học, học cắm hoa, trà đạo.. để rèn luyện thể chất vàtinh thần, thỉnh thoảng còn đi đến trường người già để nghe giảng bài.
Thật sự là già rồi muốn làm cái gì đó, chủ yếu để giết thời gian.
Lệ Đông Nhất đã sớm không khiến bà bận tâm lo nghĩ, bà liền cố gắng giành thời gian sống cho bản thân.
Phụ nữ, khi đến độ tuổi nhất định, có lẽ mới có thể hưởng thụ mùi vị sống vì chính mình.
Buổi sáng, Ôn Hinh cùng bạn bè đi uống trà, đến nhà hát xem diễn kịch, đến trưa mới về.
Đặng Lị ngồi trên sô pha trong phòng khách, vẻ mặt tiều tụy, đang nói chuyện với Lệ Biên Thành.
Ôn Hinh căn dặn thím Cao chuẩn bị ly nước lọc cho Đặng Lị, lên lầu thay đồ, vui vẻ đi xuống lầu ngồi xuống sô pha bên cạnh.
Nhiều năm trôi qua như vậy, dần dần bà học được cách thể hiện đủ loại nét mặt, cho dù trong lòng không muốn.
Lệ Biên Thành xanh mặt, hét lớn, “Thằng Thịnh đâu đâu? Bây giờ cô tìm nó cho ba ngay!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-muon/1989189/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.