Lúc Lệ Đông Nhất và Nam Hợp đến đã có hơi muộn.
Thật ra Ôn Hinh cảm thấy không sao cả, dù sao đối mặt với Hứa Úy Nhiên cũng không biết phải ăn thế nào.
Sắc mặt Lệ Biên Thành thì hơi khó coi, vốn định gọi Hứa Úy Nhiên ăn trước, nhưng Hứa Úy Nhiên cứkiên quyết muốn đợi hai cha con Lệ Đông Nhất.
Lệ Đông Nhất nắm tay Nam Hợp, đi đến.
Thím Cao nhanh chóng đi hâm nóng lại thức ăn có hơi nguội.
Nam Hợp vẫn đội chiếc nón và khăn choàng mà Tân Đồng mới mua cho cậu, khuôn mặt nhỏ của cậu bịche hết một nửa, chỉ để lộ ra đôi mắt to trong trẻo. Lệ Đông Nhất bế cậu ngồi lên chiếc ghế bên cạnh, giúp cậu mở khăn choàng ra, mới ngồixuống.
Nón vẫn đội như cũ, Tân Đồng đã dặn, vào nhà cũng không được tùy tiện tháo ra, phòng ngừa bị cảm lạnh.
“Ông nội, bà nội.” Nam Hợp ngoan ngoãn chào hỏi, rồi không nói gì nữa.
Ở trên xe ba cậu đã dặn, ít nói một chút sẽ dẫn cậu về nhà sớm hơn.
Nhà, đương nhiên là chỗ ở của Tân Đồng rồi.
Mặt cậu nghiêm túc, miệng ngậm thật chặt.
Lệ Đông Nhất nhìn thấy bộ dạng của cậu, rất muốn cười nhưng phải nhịn, chỉ hơi hơi nhếch khóe miệng.
Lệ Biên Thành không thểnổi giận trước mặt cháu, nhưng không thể không biểu hiện một chút sựphẫn nộ của chính mình, “Ba nhớ lúc nãy gọi điện cho anh đã nói rõ, saocòn về trễ vậy? Bắt Hứa Úy Nhiên phải đợi lâu như vậy chứ!”
“Ba, con không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-muon/1989185/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.