Bệnh viện thành phố.
Tối 30 tết, ngoại trừ bác sĩ và y tá có ca trực, nhưng người còn lại đều sắp xếp nghỉ phép, vô cùng háo hức gói ghém đồ đặc về nhà đón giao thừa cùng gia đình.
“Bác sĩ Lục, sao anh còn chưa về?” Y tá cầm túi xách, thấy Lục Vực còn ngồi lại, hình như đang nghĩ gì đó.
Cô nhớ Lục Vực cũng sắp xếp nghỉ tết mà.
Lục Vực lấy điện thoại qua nhìn, cười cười với cô, “Tôi còn một số việc, cô về trước đi.”
“Được rồi, vậy tạm biệt bác sĩ Lục.” Cánh cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
Lục Vực mở nhật ký cuộc gọi, nhấn cuộc gọi lần trước đã gọi, vẫn như cũ không ai bắt máy.
Anh thở dài, túm áo khoát đi ra ngoài.
Mới vừa lên xe, một tin nhắn được gửi đến điện thoại.
Là của Tân Đồng.
Thật bất ngờ.
Nội dung rất đơn giản, chúc tết sớm, chúc anh năm mới vui vẻ.
Anh mỉm cười, trả lời lại.
***
Bữa cơm tất niên của họ Lệ rất thịnh soạn, thím Cao còn nhờ người tới giúp, móm ăn mới mẻ, đa dạng, đầy ắp, Tân Đồng lại không có khẩu vị gì, chỉ liên tục gắp thức ăn cho Nam Hợp.
Bà con thân thích với họ Lệ đến rất đông, ngồi chen chúc trên bàn ăn tới phòng khách, tâm trạng Lệ Biên Thành khá tốt, hiếm khi uống chút rượu.
Lệ Thịnh cũng đến, luôn ngồi bên cạnh Đặng Lị.
Lệ Biên Thành thấy Lệ Thịnh, đột nhiên như nhớ tới gì đó, “Thịnh à, hiện giờ con thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-muon/1989116/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.