Ôn Hinh gọi điện thoại cho Lệ Đông Nhất, kêu anh đưa Nam Hợp đến chỗ bà.Cuối tuần, Nam Hợp thật sự ngoan ngoãn đến chỗ bà, còn mang theo rất nhiều sách, giá vẽ và cọ màu.
“Con đi mau đi, nếu trễ thì để nó ở đây chơi với mẹ.” Ôn Hinh đưa Lệ Đông Nhất xuống lầu.
Lệ Đông Nhất liếc thấy Nam Hợp ngồi trên sô pha chơi, mắt sáng lên, “Mẹ, hiện giờ mẹ vẫn ổn chứ.”
“Mẹ luôn ổn mà, con đừng lo lắng, bây giờ tâm trạng mẹ rất tốt, Nam Hợp cũng có thể thường xuyên đến chỗ mẹ,” Ôn Hinh nở nụ cười nhàn nhạt, “Nhưng còn con bây giờ thế nào? Bất luận thế nào cũng phải đối xử tốt với Tân Đồng, nó thật sự là người không tệ.”
Nam Hợp được chăm sóc rất chu đáo, còn Đông Nhất, Ôn Hinh đánh giá anh từ đầu đến chân, khí sắc tươi tỉnh rất nhiều, hơn nữa, cũng cười nhiều hơn.
Rất nhiều người khác lấy vinh quang để đổi lấy địa vị, nhưng bà chỉ là một người mẹ bình thường, chỉ hy vọng con trai mình sống tốt hơn một chút mà thôi.
Đến chiều, Ôn Hinh dẫn Nam Hợp đi cắt tóc, đã cuối tháng hai rồi, nếu không cắt thì phải kéo dài thêm một thời gian nữa. (Câu này liên quan tới tục lệ gì đó của Trung Quốc.)
Bà nói với thợ cắt tóc kiểu muốn cắt rồi ngồi xuống sô pha ở bên ngoài, tiện tay rút cuốn tạp chí ra xem.
Đột nhiên trước mắt bị bóng người che lại, bà ngẩng đầu, thấy Đặng Lị đang đứng trước mặt mình.
Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-muon/1989102/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.