"Vậy lấy ra dao để mổ đi" Triệu Viễn thúc giục. Lúc này Kiếm Tuyệt Trần lấy ra một thanh tiểu kiếm đi đến bên cạnh Hắc Ngưu. Đang định ra tay thì bỗng nghe thấy giọng của của thiếu niên vẫn còn non nớt vang lên. "Dừng lại, có chuyện gì có thể từ từ nói không phải sẽ tốt sao. Bỏ thanh tiểu kiếm đó xuống đi, nó là vật gây nguy hiểm nên bỏ xuống đi". "Tạm thời cất lại đi Kiếm lão, xem tiểu Hắc Ngưu này nói gì" Triệu Viễn ngăn lại Kiếm Tuyệt Trần. Kiếm quỷ đằng đằng sát khí nhìn về Hắc Ngưu này. Hắc Ngưu này ấm ức nói "mấy vị tiền bối và vị huynh đệ này, không biết mấy vị ngăn cản ván bối là vì chuyện? Ta với mới vị tiền bối không có bất kỳ ân oán gì nên là thả ván bối rời đi là vừa". Triệu Viễn nhẹ cười "tiểu Hắc Ngưu ngươi nghĩ hay quá nhỉ, nếu không có chuyện gì thì ta thì ta ngăn ngươi làm gì. Hiện tại ta đi đường chân rất mỏi nên ngươi chở ta đi một đoạn đi. Không thì chờ làm thịt là vừa". Hắc Ngưu nghe vậy cũng vô lực phản kháng. "Được rồi, chở ngươi đi cũng không có là lớn. Mong là các ngươi sẽ sớm thả ta đi là được". "Tiểu Hắc Ngưu ngươi coi như tức thời. Nên 3 lão đầu ngươi tạm thời bỏ ý niệm làm thịt nó đã. Để hôm nào hắn không nghe lời rời tiếp tục làm thịt sau". Nghe vậy Hắc Ngưu toàn thân run rẩy những vẫn nghe theo hiệu lệnh của Triệu Viễn tiến về trung tâm Tử Châu. Đi một lúc sau thì Hắc Ngưu dừng lại, Triệu Viễn có thúc giục như nào thì Hắc Ngưu cũng không đi tiếp. — QUẢNG CÁO — "Tiểu Hắc Ngưu Ngưu ngươi có chuyện gì, tiếp tục đi thôi". Hắc Ngưu lắc đầu lia lịa "phía trước không xa đó chính là trung tâm Tử Châu, nơi đó có ta cảm nhận được nguy hiểm vô cùng. Chỉ cần ta dám đi thêm một chút nữa thì mạng nhỏ của ta cũng không còn rồi". Ồ… Triệu Viễn nhìn Hắc Ngưu này cũng có chút kinh ngạc. "Không biết tiểu Hắc Ngưu ngươi từ bên ngoài tới hay vốn dĩ được sinh ra trong Tử Châu này". "Ta được sinh ra trong này, ở bên trong truyền thừa của tổ tiên để lại thì bên ngoài vô cùng nguy hiểm. Nên hiện tại ta vẫn còn chưa đủ thực lực để đối mặt nó nên hiện tại vẫn phải ở trong này" Hắc Ngưu thở dài nói. Triệu Viễn nghe vậy khinh thường. "Nếu gan nhỏ, sợ chết thì nói thẳng ra là được. Không cần phải lý do cho dài dòng làm gì". Trong miệng Hắc Ngưu phát ra vài tiếng hừ hừ. "Nhân tộc nhỏ bé ngươi thì biết cái gì, tổ tiên ta đã từng giẫm đạp vô số Thiên Đế nhân tộc dưới chân. Sau này ta nhất định cũng sẽ vậy, nếu tiểu nhân tộc ngươi cho rằng ta gan nhỏ thì đã sai rồi. Trong Tử Châu hiện tại chính ta là chúa tể, chưởng khống hết thảy mọi sinh linh trong này. Với điều kiện là trong này có sinh linh nhưng tại thời điểm hiện tại thì không có bất kỳ sinh linh nào sống được trong này". Như nghĩ đến thứ gì đó thì lại nghe Hắc Ngưu này bổ sung thêm. — QUẢNG CÁO — "Ngoại trừ Tử Địa thôn và trung tâm Tử Châu thì ta còn chút e ngại nên chưa đạt châm tới đó mà thôi". "Vậy hôm nay ngươi sẽ theo ta tới trung tâm Tử Châu xem phong cảnh đi". Nói Triệu Viễn nhẹ vỗ lên mông Hắc Ngưu. Trong lòng Hắc Ngưu sợ hãi, đang muốn lùi về sau thì tay chân không nghe theo sai khiến mà tự động bước đi. "Thôi mấy vị đại gia tha cho ta đi, ta không muốn tới đó đâu". Triệu Viễn cười phá lên "không sao đâu, phong cảnh nơi đó rất là đẹp. Nếu ngươi không được tới đó xem thì quả thực rất đáng tiếc. Nên là cùng bọn ta đi thôi". Khoảng 10 ngày sau thì Triệu Viễn mấy người đi tới dưới chân một ngọn núi cao chót vót. Dùng mắt thường không thể nhìn tới đỉnh được. Triệu Viễn vẫn đang cưỡi trên lưng tiểu Hắc Ngưu bắt đầu đi lên núi. Leo lên hơn nửa ngày thì đã đi lên tới đỉnh, trước mắt mấy người Triệu Viễn xuất hiện một cái đình nghỉ mát. Bên trong đó là một bộ bàn ghế và ngồi lão đầu tóc bạc phơ. Trên người đầy bụi bặm bám ở đó, có thể thấy rõ lão đầu này rất lâu đã không cử động rồi. Hơi thở cũng không cảm nhận được nên cũng có thể coi lão đầu này đã tử vong. Đến đỉnh núi này thì tử khí đã hóa thành dịch thể. 3 người Kiếm Tuyệt Trần cũng phải phát ra một vòng linh lực bảo hộ ở bên ngoài để tránh tử khí ăn mòn. Còn Triệu Viễn vẫn phong khinh vân đạm cho tử dịch bám lên trên người nhưng lại không ăn mòn được Triệu Viễn. Cứ có thẻ khí và tử dịch bám lên người Triệu Viễn thì không lâu sau đó tự bốc hơi rồi biến mất. Điều đặc biệt là Hắc Ngưu lại có thể hấp thu luyện hóa tử khí. Điều này cũng phải để cho 3 người Kiếm Tuyệt Trần trầm trồ không dứt. Kiếm quỷ tới bên cạnh Hắc Ngưu rồi véo lỗ tai hắn vài lần làm Hắc Ngưu đau đến mức nhe răng chợt mắt. "Tiểu Hắc Ngưu ngươi bản lĩnh cũng không nhỏ nha, có thể hấp thu được cả tử khí. Chi bằng ngươi dạy cho lão phu phương pháp đó, rồi lúc mấy người lão phu rời đi sẽ thả ngươi tự do. Ngươi thấy điều kiện này như thế nào". Tuy 3 người Kiếm quỷ có thể dựa vào thực lực cường đại để luyện hóa tử khí nhưng số lượng rất ít. Còn Hắc Ngưu này lại trực tiếp có thể hấp thu được tử khí. Nếu có thể lấy được phương pháp này thì chuyến đi tới Tử Châu cũng không uổng phí. — QUẢNG CÁO —
Nghe đến tự do trong mắt Hắc Ngưu chợt lóe sáng rồi lại ảm đạm xuống. 3 người Kiếm Tuyệt Trần luôn chú ý nhất cử nhất động của Hắc Ngưu nhưng không một muốn biết lý do. Lúc này Triệu Viễn mở miệng. "Mấy lão đầu các ngươi bỏ đi ya nghĩ đó thôi. Đây chính thiên phú thần thông của nó, không cách nào dạy cho các ngươi. Trừ khi các ngươi chuyển thế luân hồi thành Hắc Ngưu còn có một chút hy vọng thức tỉnh thiên phú này. Nhưng cũng chỉ một chút mà thôi. Tuy thiên phú này có chút bá đạo nhưng cũng có giới hạn, nếu hấp thu quá nhiều tử khí để rồi vượt quá sức chịu đựng của bản thân sẽ bạo thể mà chết". Nghe bản thân không thể học được phương pháp hấp thu tử khí thì 3 người Kiếm Tuyệt Trần cũng rất bình thản, tâm không có chút gợn sóng nào. Mà lại chuyển sự chú ý tới một góc trên đỉnh núi này. Chỗ đó có một cái bia đá khắc 2 chữ 'Thiên Ngục', còn lại không có bất kỳ chỗ khác thường nào. Lúc này lão đầu ngồi trong đình mở mắt, trong thời khắc đó toàn bộ bụi bặm trên người tự nhiên như vậy mà biến mất. Cũng đồng thời 3 người Kiếm Tuyệt Trần tim cũng đập nhanh hơn bình thường rất nhiều. Đây chính là bản năng của một vị cường giả khi cảm nhận được sinh tử của bị uy hiếp. Điều này cũng chứng minh lão đầu trong đình kia rất khủng bố, ngay cả 3 người Thiên Vương cũng không nắm chắc có thể từ tay người này sống sót rời đi. Nên 3 người Thiên Vương hiện tại vô cùng nghiêm túc, không còn bất cần đời như mọi khi. Còn Hắc Ngưu thì đã mềm nhũn nằm dưới đất, toàn thân run rẩy, từ trong đôi mắt lộ ra sự sợ hãi không thể che giấu được. Về phần Triệu Viễn thì chỉ nhẹ nhàng mỉm cười. Lão đầu kia lúc này mở miệng. "Từ xa đến đều là khách nên không cần phải căng thẳng như vậy làm gì. Vào đây ngồi xuống từ từ trò chuyện". Triệu Viễn cũng không nhiều lời trực tiếp đi vào trong đình rồi ngồi xuống đối diện lão đầu này. Mấy người Kiếm Tuyệt Trần cũng đi tới ngồi xuống, còn Hắc Ngưu bò tới đằng sau Triệu Viễn rồi nằm bò ở đó không dám nhúc nhích.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]