Khi đôi mắt to đen của Quỳnh dần phủ một lớp sương mờ mịt không rõ làhơi nước hay hồi ức, một trong hai người đã từng ở trên chiếc Minsk đixuyên qua màn mưa, tiến dần về phía cô. Anh vừa đi vừa nhìn hai bênđường như tìm kiếm ai đó. Và khi thấy cô, tay xách đôi sandal, quần xắnđến sát đầu gối, hơi co ro nép vào một góc hiên, gương mặt vốn luôn bịcoi là hờ hững, kém biểu cảm của anh bỗng hiện ra vài tia vui mừng.
Lội đến trước mặt Quỳnh, tránh ánh mắt ngỡ ngàng, thậm chí là hoang mang như đứa bé lạc đường của cô, Đăng một tay nâng cao chiếc ô, một taykhoát về phía toà nhà mà anh vừa đi ra, nói không nhanh không chậm:
- Gần hai giờ rồi, về văn phòng thôi!
Phải mất vài giây, Quỳnh mới tỏ dấu hiệu đã nghe và hiểu. Cô mấp máy môi định nói gì đó rồi lại thôi, vội vàng bước xuống khỏi bậc thềm và vỉahè, cúi đầu tiến vào dưới tán ô. Chiếc ô nhỏ vốn chỉ đủ che cho mộtngười, Quỳnh không cần liếc sang cũng biết một bên vai Đăng đang bị mưaquất, cô không nghĩ ngợi, thu người lặng lẽ nhích gần anh hơn. Khi vaicô theo đà di chuyển khẽ chạm vào cánh tay anh, Đăng thoáng khựng lại.Anh nghe thấy tiếng mưa lộp bộp trên tán ô, nghe thấy cả tiếng tim mìnhđập không theo quy luật nào. Anh cố gắng đẩy bật sự ngượng ngùng ra khỏi tầm che của chiếc ô bằng một lời nhận xét về công việc, cụ thể là vềbài dịch vừa lên trang. Thật may, người bên cạnh cũng đang thật
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247559/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.