Đăng nhìn những món trong chiếc khay vừa được thằng bé giúp việc nhanhnhẩu đặt xuống, suýt nữa thì sặc cơm lên mũi. Canh rau ngót, trứng đúcthịt, su su luộc chấm muối vừng, nếu bỏ qua bát cà pháo dầm ớt (hay bátớt dầm, điểm thêm mấy miếng cà gọi là!) thì có thể nói hai người chọnmón giống hệt nhau. Quỳnh chắc chắn cũng đã nhận ra điều đó, cô ngồi imnhư tượng, mắt nhìn đăm đăm vào suất cơm đã vơi quá nửa của người cùngbàn, hai má tự nhiên đỏ bừng như say rượu. Gương mặt dường như ngượngnghịu mà cũng rất giống phụng phịu của cô làm Đăng không kìm được, phảicười thành tiếng. Một lát, khi cả tiếng cười và tiếng ho của anh đềuđược nén trong cổ họng, thấy Quỳnh vẫn cúi gằm xuống nghiên cứu “thôngđiệp môi trường” dán trên mặt bàn, anh cầm đũa lên, nói nhỏ:
- Em ăn đi!
Quỳnh vẫn không nhúc nhích. Hai vành tai cô có lẽ sắp bốc khói khét lẹtđến nơi! Trời ơi, tại sao xưa nay cứ lúc nào cô hành động cư xử giống Cô Khùng hoặc Con Khờ nhất thì Đăng lại xuất hiện? Tại sao cô không để ýquan sát xung quanh? Nếu chịu khó nhìn trước ngó sau một chút, có phảicô đã tránh được tình cảnh trùng hợp khó xử này không?
- Come on, girl! – Thấy Quỳnh không có vẻ gì là muốn động đậy hay độngđũa, Đăng đành phải dùng đến thứ tiếng mẹ… ghẻ – We had no more choice.Take it or leave it!
Tiếng Anh vốn trung tính, ngắn gọn và thẳng thắn nhưng đồng thời vẫn đủbiểu cảm cũng như tế nhị, Quỳnh chần chừ thêm một giây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247558/chuong-40.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.