Nhưng kiểu nội thất tiện lợi của nhà hàng Nhật, với khoảng âm sàn rộng rãi bên dưới mặt bàn, vốn chỉ giúp khách dễ dàng thả chân xuống cho thoải mái, còn việc họ cóco chân đứng lên được ngay lập tức hay không lại là chuyện khác! Tronglúc Quỳnh còn loay hoay chống tay xuống sàn để có thể nhích người rakhỏi bàn mà không chạm vào ai cả, cửa xịch mở, Đức lách vào, nhìn Đăngnở một nụ cười nhăn nhó:
- Ông già em đem laptop đi hội thảo. Chiều phải đọc tham luận rồi mà kêu không tìm thấy file Powerpoint đâu – anh chàng quay sang Quỳnh, hơikhựng lại – Này, sao mắt mũi em đỏ hoe thế?
- Dạ, chắc tại cay quá ạ.
Quỳnh gượng cười, hai chân vừa co lên nửa chừng lại thả xuống. Cô cố giữ để không có dấu vết nào của sự nghẹn ngào dâng lên trong giọng nói,nhưng dường như không thành công lắm. Đức nhìn cô rồi quay sang ngườilớn tuổi nhất trong phòng, thoáng ngơ ngác, nghi hoặc.
Quỳnh vội nhấc bát tương hoà mù tạt đặc sánh trước mặt đặt ra một gócbàn xa để lôi kéo sự chú ý của anh chàng. Đăng lên tiếng như muốn giànhlấy một chút trách nhiệm của kẻ vừa là thủ phạm vừa là đồng loã, nhẹnhàng đánh lạc hướng Đức bằng một câu hỏi gãi đúng chỗ ngứa:
- Thế xong rồi cụ có tìm được file không?
Đức có lẽ chỉ chờ câu hỏi đó. Anh chàng tì tay lên bàn, vừa hấp tấp ănbù cho mấy phút vắng mặt, vừa kể lể với vẻ bức xúc nhưng đầy âu yếm vềông bố sắp về hưu “low-tech mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247543/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.