Cô tần ngần mãi mới bỏ điện thoại xuống. Thông báo trúng tuyển vừa nhậnlẽ ra phải làm cô nhảy cẫng lên thì lại trôi tuột khỏi đầu như lời giảng của một giáo sư ngành cơm nguội học. Tất cả những gì cô nhớ được bâygiờ là một cái tên, của người sắp tới sẽ theo sát cô suốt hai tháng thửviệc, và có thể gấp vài lần khoảng thời gian đó nếu cô được ký hợp đồngchính thức. Ngoại trừ một cơn chấn thương sọ não, không gì có thể che mờ cái tên đó trong tâm trí cô. Cái tên của người đã… Trời ơi, cô lại định nghĩ đến điều gì nữa đây? Anh ta thậm chí còn không nhướn nổi một phầntư cái lông mày khi cô bước vào!
Cô chợt hối hận vì mình đã quá tập trung vào một mục tiêu. Lẽ ra cô nênnghe lời bố mẹ xin vào trường tiểu học nơi bác họ cô đang làm hiệu phóchứ không nên nằng nặc đòi tự lập. Lẽ ra cô nên học theo đám bạn rảithảm hồ sơ đi mười mấy hai chục công ty rồi xếp lịch phỏng vấn như ca sĩ chạy show để đa dạng hoá cơ hội nghề nghiệp chứ không nhăm nhăm tìmviệc đúng chuyên môn. Lẽ ra cô nên tìm hiểu kỹ hơn về tờ báo quái quỷấy, nếu không biết hỏi ông google trên mạng xem nó đứng thứ mấy trênAlexa – giờ cô đã ngộ ra Alexa không phải nhãn hiệu thuốc giảm đau – thì cũng phải biết hỏi bà lao công trong WC rằng sếp-trực-tiếp-giả-định của mình tên họ là gì. Nếu khôn ngoan như vậy, cô đã chả rơi vào tình cảnhsắp đến hạn bố mẹ cắt trợ cấp mà
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hon-em-lan-nua/3247521/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.