Chương trước
Chương sau
Đế Tử Nguyên mười tám tuổi, Hàn Diệp hai mươi hai tuổi.
Lúc này trong Đại Lý Tự, tiếng gỗ kinh đường vang lên lần nữa, Đế Tử Nguyên bước vào hậu đường, trống đá vang lên, tiếng vỗ tay như sấm rung chuyển trời đất, hồi lâu không ngớt.
Bất luận là các thí sinh đứng ngay ngắn trên thềm đá hay là bách tính đứng nhìn bên ngoài, đều cảm nhận được sự hả hê chưa từng có.
Trong hậu đường, Hàn Diệp không biết đã đứng dậy từ khi nào, hắn lẳng lặng nhìn bóng người đỏ rực lẫm liệt cách một tấm rèm bên ngoài, sự tán thưởng trong đáy mắt như muốn tràn ra.
Đế Tử Nguyên, khác xa sự hào hoa rực rỡ mà hắn tưởng tượng về nàng trước đây, e rằng không nữ tử nào trên thế gian có thể kiên cường đứng trên công đường này như nàng.
Hắn có thể khẳng định sau chuyện này, e rằng các tiến sĩ của khoa thi lần này đều muốn báo ân vị trưởng công chúa Đại Tĩnh này.
Sĩ tử, bách tính, thêm vào đó là các triều thần được Đế Tử Nguyên tán thưởng trên công đường hôm nay, vô hình trung đều đã trở thành chỗ dựa cho Đế Tử Nguyên.
Nàng có thể không dựa vào phụ hoàng, cũng có thể không dựa vào thân phận trưởng công chúa, cho dù nàng chỉ dùng thân phận của một vị quan bình thường, cũng có thể đứng vững trong triều đình, triều đình trong bàn tay nàng chỉ là sớm nắng chiều mưa.
Lần đầu tiên Hàn Diệp cảm thấy, nếu Đế Tử Nguyên chỉ là một vị công chúa, vậy thì quả thực quá phí phạm rồi.
Mặc dù hoàng tử duy nhất của Đế gia là Đế Tẫn Ngôn cũng là ứng cử viên cho vị trí trữ quân, nhưng giang sơn này, vẫn là truyền cho Đế Tử Nguyên sẽ thích hợp hơn.
Trong cửa tiệm nhỏ trên phố, Hàn Diệp ngồi đối diện với Đế Tử Nguyên, Hàn Diệp đang lột vỏ nho cho nàng.
Bình thường chỉ cần hai người xử lí xong chuyện trong triều thì sẽ hẹn ở nơi này nói chuyện, Đế Tử Nguyên gọi mỹ miều là —— Khao tiệc.
"Hôm nay biểu hiện của công chúa rất tốt."
"Đúng không! Phụ hoàng đã thưởng cho ta rồi, còn ngươi thì sao?" Nàng tranh công cười nói.
Hàn Diệp cúi người, đôi mắt phượng hẹp dài cong cong, đáy mắt lộ ra ý cười, hắn đưa quả nho đã lột vỏ đến bên miệng Đế Tử Nguyên.
"Nào, mở miệng."
Đế Tử Nguyên tự nhiên mở miệng ăn nho.
"Chỉ cần công chúa muốn, bệ hạ sẽ cho công chúa tát cả mọi thứ trên đời, công chúa còn thiếu gì nữa?"
Đế Tử Nguyên cảm thấy hắn nói cũng có lý, thản nhiên cười nói: "Bổn công chúa tất nhiên không thiếu thứ gì cả."
Hai người cứ mắt to nhìn mắt nhỏ như vậy một hồi, Đế Tử Nguyên cuối cùng cũng không chịu nổi.
Nhưng nếu phí sức giải quyết một vụ án lớn như vậy mà không lấy được gì từ tay Hàn Diệp, tất nhiên trong lòng sẽ cảm thấy trống rỗng.
Nàng mở miệng, lấy dũng khí định nói gì đó, nhưng không hiểu vì lý do gì mà Hàn Diệp đột nhiên bật cười.
Hắn vươn tay qua, vén mấy cọng tóc bị gió thổi loạn ra sau tai Đế Tử Nguyên, cài một cây trâm vào búi tóc nàng, còn gõ nhẹ lên trán nàng.
Đối diện với ánh mắt tức giận của Đế Tử Nguyên, hắn cười nói: "Tất nhiên phải khao công chúa thật tốt, vất vả rồi."
Thực ra vụ án này hắn cũng giúp không ít, nhưng tất nhiên công lao phải tính cho công chúa nhà hắn.
Đế Tử Nguyên kiêu ngạo sờ cây trâm trên búi tóc, sờ được cách vấn tóc là kiểu nàng thích, hài lòng gật đầu.
"Đi thôi, mẫu thân đã chuẩn bị món người thích ăn trong phủ rồi, đừng để người đợi lâu nữa." Hàn Diệp thu dọn lại vỏ nho trên bàn.
"Thúc mẫu đối xử với ta tốt nhất!" Nói rồi vươn tay với Hàn Diệp, Hàn Diệp kéo nàng qua, giúp nàng chỉnh lại tay áo.
/
Ngày đại hôn, trời vừa sáng, Đế Tử Nguyên đã soi gương trang điểm.
Trước chiếc ghế phượng dát vàng trên đài cao, nàng một thân y phục đỏ thẫm, tóc dài búi cao. Mái tóc đen tuyền cài trâm hoa lệ, đầu đội mũ miện bằng vàng, bên trên còn cài trâm ngọc phượng hoàng phỉ thuý, mấy dải tua lưu ly rủ xuống từ chiếc trâm.
Trên eo đeo thắt lưng gấm phượng hoàng, dưới vạt váy là hình rồng năm móng bay lên, đối xứng với hình phượng hoàng. Nàng cao quý đứng đỏ, mắt phượng hơi nhướng lên, kinh diễm vô song.
Trên bậc thềm ở chính điện, tấm thảm đỏ nạm vàng trải xuống từ bậc cao nhất, Đế Tử Nguyên liếc một cái, người này làm phò mã phô trương như vậy sao?
Nghĩ đến lúc nào đó phải đánh hắn một trận, có điều đây là hôn lễ của bản thân, vẫn là bỏ đi. Chỉ thấy dưới bậc thềm, nam tử đã đợi nàng nửa đời đang lẳng lặng đứng đó.
Đầu đội mũ vàng, long bào hình rồng bốn móng, ngọc bội bàn long bên thắt lưng khẽ đong đưa, ống tay áo rộng rũ xuống hai bên, hắn chắp tay ra sau chờ nàng đến.
Tân nương trước mắt khẽ nhoẻn miệng cười, môi hồng đỏ thắm, cao quý uy nghiêm, đôi mắt sáng ngời đảo qua, tình ý dạt dào nhìn hắn, tựa như một vò cam lộ, khiến hắn say đắm.
Hắn vươn tay với nàng, nàng nâng tay nắm lấy, hai người nắm tay nhau cùng bước lên bậc thang dài trước mặt.
Bước vào chính điện, phóng tầm mắt nhìn toàn bộ triều đình, khách khứa đông nghịt, khung cảnh khí thế.
Theo bước chân, vạt váy dài rộng chuyển động như ánh trăng, nhẹ nhàng chảy trên thảm đỏ dưới chân, uốn lượn hơn ba thước.
Cánh hoa rơi xuống như mưa, đáp xuống sau lưng hắn và nàng.
Âm thanh ồn ào náo nhiệt không ngừng vang lên, bá quan bái lạy.
Bá quan phía dưới đồng loạt quỳ xuống: "Cung chúc đại hôn của công chúa và phò mã!"
"Nguyện công chúa và phò mà cử án tề mi, sớm sinh long chủng, long phượng cát tường —— Nguyện Đại Tĩnh ta quốc thái dân an, giàu mạnh trường tồn ——"
Âm thanh vang vọng, khí thế hùng hồn, trải dài vô tận giữa trời đất rộng lớn này.
Trong đêm lụa đỏ phòng ấm, ánh nến đong đưa.
Hàn Diệp cầm một miếng ngọc Như Ý, chậm rãi vén khăn trùm đầu của nữ tử trên giường, khoé miệng hiện lên ý cười dịu dàng.
Đế Tử Nguyên nâng mắt nhìn hắn, ánh mắt chứa đầy xuân sắc.
"Nàng cuối cùng, cũng gả cho ta rồi." Hắn đặt miếng ngọc Như Ý xuống, ngồi xuống bên cạnh rồi nắm lấy tay nàng, lời nói tràn đầy vui mừng.
"Hừ, làm như bổn công chúa không muốn vậy."
"Năm đó không phải công chúa không muốn sao." Hắn nâng tay xoa chóp mũi nàng, nhẹ giọng nói.
Còn nhớ khi đó hai người đều còn nhỏ, rạng sáng hôm đó, hoàng gia vẫn luôn trang nghiêm liền gà bay chó chạy, vừa sáng sớm đã không được yên bình.
Một đám thị nữ và thệ vệ nín thở đứng bên ngoài điện Quy Nguyên nơi Đế Tử Nguyên ở, nét mặt chất phác thành thật lộ vẻ thấp thỏm bất an.
Tĩnh An Đế ngồi trên ngai vàng, hai mắt tối đi, không giận tự uy.
Thống lĩnh thị vệ của Đế Tử Nguyên —— Uyển Thư bước vào, cẩn thận bẩm báo: "Bệ hạ, thần đã tìm kiếm hết các cung điện lớn nhỏ trong cung, nhưng thần vô dụng... vẫn chưa tìm được công chúa."
Tĩnh An Đế thở ra một hơi dài, vẻ mặt không thay đổi nhiều, xua tay.
Đừng nói Đế Tử Nguyên là trưởng công chúa của Đại Tĩnh, cứ cho nàng là một nữ nhi thì cũng không thể không có quy củ như vậy, nửa đêm một mình chạy ra ngoài không cho cha mẹ biết, còn ra thể thống gì?
Uyển Thư vội vàng lui xuống, liếc nhìn đại tổng quản nội thị đang cúi đầu ngoài sảnh một cái, thầm than khổ.
Tĩnh An Đế đích thân dắt ngựa xuất cung, thấy tiểu tử Hàn gia đang cưỡi một con tuấn mã đứng đợi ngoài cổng.
Thiết nghĩ là khi cung nhân vào Hàn phủ tìm Đế Tử Nguyên thì hắn biết tin.
"Bệ hạ!"
Hàn Diệp nhảy xuống ngựa, hành lễ với Tĩnh An Đế.
"Có tìm thấy..." Hắn liếc nhìn cấm quân đang đứng trước cổng cung, dừng lại, vẻ mặt lo lắng.
Tĩnh An Đế lắc đầu, Hàn Diệp vẫn còn nhỏ, không thể điềm tĩnh như Tĩnh An Đế, thấp giọng lo lắng nói: "Trong quân và phủ thần đều không có. Bệ hạ, công chúa còn có thể đi đâu?"
Tĩnh An Đế xua tay với hắn: "Không cần lo lắng, mặc dù nha đầu này ngông cuồng nhưng cũng không phải không biết chừng mực."
Ông nói rồi vỗ vào vai Hàn Diệp, dùng hai phần lực, tỏ ý xin lỗi với chuyện Đế Tử Nguyên nói muốn huỷ bỏ hôn ước trước đó: "Về phủ đi, đợi nó hồi cung trẫm sẽ thông báo cho ngươi."
Vẻ mặt Hàn Diệp nhất thời tối đi, lắc đầu: "Thần muốn đi tìm cùng bệ hạ, tìm được công chúa thần sẽ về phủ."
Tĩnh An Đế hết cách với tiểu tử cố chấp này, chỉ đành gật đầu.
Hoàng cung nằm ở chính giữa đế đô, Tĩnh An Đế nheo mắt nhìn toàn thành, ánh mắt lướt qua quân doanh và Hàn phủ, thậm chí còn dừng lại ở tiệm bánh Chiết Vân ở thành Tây.
Sau đó lại chậm rãi dời tầm mắt, ông đột nhiên nghĩ đến một nơi, quay đầu nhìn về phía Bắc từ đường Đế gia. Đó là một dãy núi trải dài trăm dặm, nơi ban phúc cho hoàng gia, núi Cửu Hoa.
Tĩnh An Đế quất roi ngựa, dẫn Hàn Diệp và một đội hộ vệ đi về hướng núi Cửu Hoa.
Trên con đường nhỏ quanh co hiểm trở trên núi, một bóng dáng nhỏ bé đang leo lên trên.
Đó là một bé gái mới mấy tuổi, khuôn mặt nhỏ trắng tròn, đôi mắt vô cùng linh động.
Leo cả nửa đêm mà nó mới lên đến lưng chừng núi. Nó nhìn đỉnh núi xa tít tắp trước mặt, mím môi, buộc vạt áo vải quanh eo rồi tiếp tục không chút nản chí leo về phía đỉnh núi.
Một lúc sau, nó còn chưa leo được trăm bước, sau lưng đã truyền tới tiếng vó ngựa.
Trên con đường núi hiểm trở như này mà vẫn có thể phi ngựa, toàn bộ hoàng cung chỉ có cấm vệ bên cạnh phụ hoàng làm được.
Bé gái thấy mình đã bị tìm được nhưng lại không gấp, chỉ liếc nhìn đỉnh núi Cửu Hoa đầy tiếc nuối.
Có lẽ cũng vì mệt rồi, nó bĩu môi, tìm một tảng đá sạch, tuỳ ý lau qua rồi ngồi xếp bằng trên đó.
Tĩnh An Đế phi nước đại lên núi, khi nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đang ngồi ngay ngắn đợi, khuôn mặt căng thẳng lập tức thả lỏng, tính khí nóng nảy cũng không còn nữa.
Trước giờ ông đối xử rất nghiêm khắc với nhi tử, nhưng lại rất nuông chiều trưởng nữ, bằng không Đế Tử Nguyên mới nhỏ xíu cũng không thể vô pháp vô thiên như vậy.
Hàn Diệp theo sau ông nhìn thấy Đế Tử Nguyên vẫn bình an liền thở phào nhẹ nhõm, trái tim cuối cùng cũng ổn định lại.
Khi còn cách bóng dáng nhỏ bé đó khoảng trăm bước, Tĩnh An Đế liền xuống ngựa, móng ngựa bám đầy bụi, ông không muốn nữ nhi bảo bối của mình bị sặc.
Ông bước nhanh đến trước tảng đá, nhìn chằm chằm đứa bé trước mặt.
Đế Tử Nguyên hoàn toàn không có vẻ hoảng sợ khi làm chuyện xấu bị bắt gặp, nó mở to mắt nhìn phụ hoàng của mình, vẻ mặt kiên quyết.
"Tẫn Ngôn nhiễm phong hàn, mẫu hậu con còn chưa biết con lén chạy ra ngoài đâu. Nếu biết thì không biết còn lo lắng đến thế nào nữa."
Tĩnh An Đế trầm giọng nói, mặc dù nuông chiều nữ nhi nhưng ông cũng biết lần này nó quá to gan, nếu hôn ước do nữ đế khai quốc định cứ như vậy bị nó từ chối, vậy thì không biết người trong thiên hạ còn cười nhạo hoàng thất nói không giữ lời như thế nào nữa.
"Con không muốn gả cho Hàn Diệp!"
Đế Tử Nguyên né tránh ánh mắt khiển trách của Tĩnh An Đế, nhưng rất nhanh lại ngẩng đầu lên, không chút sợ hãi.
"Đây là dụ lệnh của cô tổ mẫu con, không thể làm trái."
Bóng dáng cao lớn của Tĩnh An Đế che ánh mặt trời gay gắt cho Đế Tử Nguyên, khiến nữ nhi đã mệt mỏi cảm thấy mát hơn, nhưng những lời nói ra lại rất kiên định, không hề có ý thương lượng.
"Phụ hoàng, tại sao thiên hạ nhiều nữ tử như vậy mà cô tổ mẫu cứ phải chọn con làm con dâu Hàn gia chứ? Tại sao vận mệnh của con lại nằm trong tay người khác!"
"Hồ đồ! Con là trưởng công chúa của Đại Tĩnh! Sau này không được ăn nói hồ đồ như vậy nữa!" Ánh mắt của Tĩnh An Đế trầm xuống, xua tay về phía sau.
Hàn Diệp nhìn đôi cha con này giương cung bạt kiếm, ai cũng không chịu nhượng bộ, mặc dù lo lắng nhưng không thể xen vào, chỉ đành dẫn cấm vệ lùi xuống hơn mười bước.
Tĩnh An Đế cúi người, nhìn nữ nhi đang đỏ hoe mắt: "Con không muốn gả cho Hàn Diệp ca ca của con, vì vậy mới tới núi Cửu Hoa?"
Đế Tử Nguyên mím môi, cúi đầu: "Trước đó mẫu hậu đã nói, cô tổ mẫu ở ẩn trong núi Cửu Hoa. Con muốn xin người huỷ bỏ hôn sự giữa con và Hàn Diệp, con không muốn người khác sắp xếp vận mệnh của con!"
Con đường nhỏ trên núi rơi vào một mảnh tĩnh lặng nghẹt thở, một lúc lâu sau, Tĩnh An Đế đặt tay lên bờ vai nhỏ bé của nó.
"Tử Nguyên, con sinh ra đã là trưởng công chúa của Đại Tĩnh, thân là công chúa, có thể hưởng thụ vinh hoa phú quý, nhưng trách nhiệm con gánh trên vai, con có biết không?" Tĩnh An Đế lộ vẻ sâu xa.
"Con có thể xông pha sa trường giết địch bảo vệ nước nhà, nhưng nữ nhi không muốn làm một con chim hoàng yến trong lồng, tuỳ người sắp xếp." Đế Tử Nguyên nhìn vào mắt phụ thân mình, ngữ khí kiên định.
"Nhưng, con có biết giang sơn của Đế gia chúng ta có được như thế nào không?"
"Tất nhiên là cô tổ mẫu và Hàn thúc tổ gây dựng."
"Nếu đã như vậy, nếu Hàn Diệp ca ca của con ngồi vào vị trí của con hiện tại, hai nhà Hàn Đế buộc phải liên hôn, có phải nó cũng phải cưới con không?"
Đế Tử Nguyên rơi vào trầm tư.
"Nữ nhi ngoan của ta, nghĩ kĩ chưa?" Tĩnh An Đế ngồi xuống ngang bằng với Đế Tử Nguyên, dịu dàng nhìn nó.
"Cho dù con không phải công chúa, hai người chúng con cũng chỉ có thể như vậy, đúng không?"
Tĩnh An Đế gật đầu.
"Vậy đi thôi." Nó dứt khoát nói.
"Con đi đâu?" Tĩnh An Đế lo lắng.
"Quay về điện Quy Nguyên đó, bánh ngọt mà mẫu hậu làm sáng nay con còn chưa ăn hết đâu!"
Được, đến rất phóng khoáng, đi cũng phóng khoáng, Tĩnh An Đế thực sự hết cách với nữ nhi này, dở khóc dở cười.
Hàn Diệp thấy Đế Tử Nguyên bước qua đây liền đỡ nàng lên ngựa, Đế Tử Nguyên cũng không từ chối, nhưng khi thấy Hàn Diệp định cưỡi một con ngựa khác thì nó lại kéo tay Hàn Diệp lại.
Hàn Diệp nghi hoặc.
Đế Tử Nguyên dịch lên trước một chút: "Lên đây, bồi dưỡng chút tình cảm với bổn công chúa."
Hàn Diệp bất lực bật cười.
"Rõ, cẩn tuân lệnh của công chúa." Sau đó lên ngựa ôm lấy nàng, cưỡi ngựa đưa nàng hồi cung.
Nghĩ đến đây, Đế Tử Nguyên đột nhiên cảm thấy xấu hổ, đỏ mặt quay đầu đi.
"Nhỏ nhen, chuyện lâu rồi vẫn còn nhớ."
"Đương nhiên, phàm là chuyện liên quan đến công chúa, thần đều nhớ kỹ." Hàn Diệp chân thành nói.
"Ta hỏi chàng, chàng bắt đầu thích bổn công chúa từ bao giờ?" Nàng được dỗ thì rất vui, quay đầu đánh vào ngực hắn.
"Công chúa muốn đáp án như thế nào?" Hắn nhẹ nhàng ôm mặt nàng, ánh mắt trân quý.
"Đương nhiên là..." Nàng chậm rãi lại gần hắn, ánh mắt uyển chuyển: "Nhất, kiến, chung, tình."
Hàn Diệp hơi cong khoé miệng, tiến lên trước, khẽ hôn nàng.
Nàng vòng tay qua cổ hắn, chậm rãi nhắm mắt lại.
Mỹ ngọc phá qua thời, tương vi tình điên đảo.
Trong tẩm điện, trong màn gấm, dưới ánh nến bạc, mãnh liệt thì thầm.
END.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.