Chương trước
Chương sau
Bốn mươi năm trước.
Trung Nguyên hỗn chiến, các thế gia cát cứ thiên hạ, trong số các anh hùng có Đế gia ở phía Nam và Hàn gia ở phía Bắc mạnh nhất.
Mặc dù gia chủ Đế Thịnh Thiên của Đế gia là nữ tử, nhưng lại được sĩ tử thiên hạ tiếp nhận rộng rãi, trong vòng mười năm xưng bá phía Nam, mà cùng năm đó gia chủ Hàn Tử An của Hàn gia cũng thu nạp được đất Bắc rộng lớn vào Hàn thị.
Ngay khi bách tính thiên hạ cho rằng hai nhà sẽ có một trận ác chiến, gia chủ hai nhà lại đồng thời chiếu cáo thiên hạ rằng hai người quen biết đã lâu, cùng chung cảnh ngộ.
Nguyện không động vũ khí thống nhất Nam Bắc, thiên hạ nghe vậy thì vô cùng vui mừng, nhất thời truyền thành giai thoại.
Trong vòng nửa năm, Hàn Tử An lui về, giao binh quyền và quyền cai trị phương Bắc cho gia chủ Đế Thịnh Thiên của Đế gia.
Một năm sau, Đế Thịnh Thiên gây dựng vương triều Đại Tĩnh, cảm tạ ơn nghĩa nhường thiên hạ của gia chủ Hàn thị.
Cũng vì Hàn Tử An ngao du thiên hạ, bà liền phong cháu trai Hàn Trọng Viễn làm Gia Ninh Hầu, tiếp quản mười vạn binh mã phía Bắc, còn hạ thánh chỉ, Gia Ninh Hầu cũng có quyền kế thừa hoàng vị như hoàng tử đương triều.
Chỉ này vừa ra, thiên hạ chấn động, vinh quang của Hàn thị không thua kém hoàng thất, được tôn làm trụ cột của Đại Tĩnh.
Nửa năm sau, cháu ruột Đế Vĩnh Ninh của Đế Thịnh Thiên kế vị, lấy hiệu là Tĩnh An Đế.
Còn Gia Ninh Hầu được một nhi tử, Đế Thịnh Thiên nghe tin thì rất vui mừng, đích thân ban tên Hàn Diệp.
Bốn năm sau, hoàng hậu Trung Cung của Tĩnh An Đế sinh hạ trưởng nữ, mặc dù Đế Thịnh Thiên vân du thiên hạ nhưng vẫn không giấu được sự yêu thích với cháu gái, ban tên Đế Tử Nguyên, hiệu là An Lạc công chúa, đồng thời truyền chủ ban hôn cho trưởng tử của Gia Ninh Hầu và trưởng nữ của Đế gia.
Đế Thịnh Thiên và Tĩnh An Đế đều rất yêu thương Hàn Diệp, từ nhỏ đã đưa theo bên người để bồi dưỡng.
Từ nhỏ Hàn Diệp đã được nữ đế khai quốc Đại Tĩnh là Đế Thịnh Thiên và Hữu Tướng đức cao vọng trọng dạy bảo, học chính sự nước nhà và công pháp chính phái, tính cách từ nhỏ đã nho nhã cơ trí, khí chất hơn người.
Bất luận mấy vị vương gia khác cố gắng bắt chước thế nào thì vẫn không thể được bách tính dân gian ngưỡng mộ như hắn, vô cùng nổi bật so với bạn bè đồng trang lứa, là anh tài hiếm có của Vân Hạ.
Nhưng cho dù từ nhỏ ưu tú thế nào thì Hàn Diệp cũng chỉ là một đứa trẻ, sau khi biết lão sư đã sắp xếp thê tử cho mình, ngày hôm sau nó liền ngơ ngác theo Tĩnh An Đế vào cung của hoàng hậu xem thử.
Chỉ thấy một đứa bé nhỏ xíu được bọc trong vải gấm màu hồng, được hoàng hậu ôn nhu đoan trang ôm vào trong lòng dỗ dành.
"Diệp Nhi có muốn tới nhìn không?" Hoàng hậu dịu dàng hỏi nó.
Tĩnh An Đế cũng ngồi xổm xuống, khẽ đẩy nó về phía trước, nó thận trọng bước đến bên cạnh hoàng hậu.
Hoàng hậu cũng cúi người xuống, nghiêng đứa bé trong lòng về phía Hàn Diệp.
Hàn Diệp nhìn đứa bé trắng hồng, trong mắt tràn đầy nghi hoặc, nhưng hơn cả là khó hiểu.
Tại sao lão sư lại muốn nó lấy một đứa bé nhăn nheo xấu xí như vậy làm thê tử?
Vì thế giây phút đó nó đã bài xích, nhưng thân phận phò mã Đại Tĩnh tương lai của nó đã là điều chắc chắn.
Nó không thể hoảng loạn, chỉ có thể quay đầu nhìn Tĩnh An Đế với vẻ ủ rũ.
"Không thích cái gì? Bộ dạng của ngươi khi vừa ra đời còn không so được với Tử Nguyên của chúng ta đâu, sau này nó sẽ là thê tử của ngươi đó!" Tĩnh An Đế nhìn thấu suy nghĩ của nó, cười nhạo, nhẹ nhàng đón lấy Đế Tử Nguyên từ tay hoàng hậu.
"Giống ta và bá mẫu hoàng hậu của ngươi vậy, thê tử xấu cũng phải chiều chuộng ~" Ông trêu chọc Đế Tử Nguyên.
Hoàng hậu quét mắt qua: "Nói cái gì đó? Bổn cung theo chàng lâu như vậy, đã từng ghét người thô lỗ như chàng chưa?"
Nói rồi lại cười nhìn Hàn Diệp: "Diệp Nhi đừng sợ, đừng nghe bá bá của con, em bé đều trông như vậy, lớn rồi đều sẽ trở nên dễ nhìn, dễ nhìn như Diệp Nhi của chúng ta vậy ~"
Hàn Diệp đã thấy nhiều cảnh tượng phu thê họ trêu chọc nhau, chỉ cảm thấy rất ấm áp. Nhưng bá bá hoàng đế nói sai rồi, bá mẫu hoàng hậu ôn nhu xinh đẹp như vậy, nào phải là thê tử xấu chứ?
Nó lại nhìn Đế Tử Nguyên trong lòng Tĩnh An Đế, nó và đứa bé đó, cũng sẽ giống phụ thân và mẫu thân, bá bá và bá mẫu sao?
Hàn Diệp bán tín bán nghi.
/
Phụ thân của Đế Tử Nguyên là hoàng đế cao quý nhất Đại Tĩnh, mẫu thân là hoàng hậu mẫu nghi thiên hạ, bản thân còn là trưởng công chúa duy nhất của Đại Tĩnh, là nữ tử cao quý nhất trên đời ngoại trừ hoàng hậu.
Còn được nữ đế khai quốc ban hôn với đích tử Hàn gia, vận mệnh được định từ khi sinh ra của nàng, chính là niềm khao khát cả đời của tất cả nữ tử Đại Tĩnh.
Chỉ là vị trưởng công chúa Đại Tĩnh này hoàn toàn không lá ngọc cành vàng, từ nhỏ đã ở trong khuê các học cầm kỳ thi hoạ, nữ công gia chánh như mọi người tưởng tượng.
Tĩnh An Đế vô cùng yêu thương vị công chúa duy nhất này, từ nhỏ đã rất nuông chiều, nhưng vị công chúa này chỉ thích lên lớp học tập, đến bãi săn luyện tên cùng các hoàng tử, cũng chỉ học đại sự quốc gia, binh pháp mưu lược.
Lâu dần, Hàn Diệp thực ra cảm thấy bá mẫu hoàng hậu nói rất đúng, em bé khi vừa sinh ra đều trông rất xấu. Bởi vì mỗi lần Hàn Diệp gặp Đế Tử Nguyên, hắn lại cảm thấy nàng ngày càng xinh đẹp lanh lợi hơn.
Cho dù là được hoàng hậu sinh ra và được hoàng đế hết mực yêu thương, từ nhỏ Đế Tử Nguyên đã được nuôi dạy không giống các công chúa bình thường.
Vị trưởng công chúa của Đế gia này trời sinh hoạt bát, trên mặt tự mang quý khí.
Ban đầu nàng còn gọi Hàn Diệp là "Hàn Diệp ca ca Hàn Diệp ca ca", sau này khi đã quen thân rồi thì nàng trực tiếp gọi thẳng tên hắn.
Còn có, Đế Tử Nguyên không đặt những thứ bên ngoài vào mắt càng rất quyết tuyệt, dù sao thì bảo vật khắp thiên hạ đều đã từng thấy rồi, lễ vật bình thường tất nhiên không nhìn vào mắt.
Mỗi năm quà sinh thần mà Hàn Diệp chuẩn bị cho nàng lại càng bình thường khiến hắn rất đau đầu, nhưng dù sao cũng là thê tử tương lai, hắn cũng không thể nói gì, chỉ có thể tự nuông chiều.
/
Đế Tử Nguyên bốn tuổi, Hàn Diệp tám tuổi.
Gia Ninh Hầu thường xuyên vào cung chơi cờ cùng Tĩnh An Đế, hắn chỉ có thể chơi với Đế Tử Nguyên.
"Công chúa điện hạ, cung điện của người thật đơn giản, ngay cả cổng cung của người cũng không có tên." Lúc đó, hắn vẫn không thể nhịn được mà trêu chọc bé gái trắng nõn mềm mại kia.
Hắn nhớ rất rõ, Đế Tử Nguyên mới bốn tuổi ngồi ôm trống cổ trên hành lang, lười nâng mí mắt, chỉ lon ton chạy vào trong phòng lấy ra một tờ giấy, nghiêm túc viết ra mấy chữ "Quy Nguyên Các" rồi định dán lên cửa, nào ngờ thực sự quá thấp, chỉ đành ấm ức chạy lại vào phòng chuyển một chiếc ghế dài ra.
Hắn thấy rất thú vị, đứng ở một bên xem náo nhiệt, nào ngờ hắn vừa chớp mắt thì bé gái đã mềm nhũn chân ngã khỏi ghế, mắt cá chân xước một mảng da lớn, máu chảy ròng ròng. Hắn nhìn mà đau lòng, ôm lấy tiểu cô nương định an ủi, nào ngờ vừa nâng mắt liền thấy nàng cắn chặt môi, nước mắt lưng tròng nhưng vẫn không chịu khóc thành tiếng.
Đến khi hắn bế nàng vào phòng bôi thuốc cũng không kêu lên một tiếng.
"Đau thì khóc đi, không sao." Hàn Diệp vừa bôi thuốc cho nàng vừa nói.
"Bổn công chúa sao có thể giống người nào đó, vừa bị đau đã muốn khóc?" Nàng nhịn đau, khẽ hừ một tiếng.
Hàn Diệp bất lực đỡ trán.
/
Đế Tử Nguyên sáu tuổi, Hàn Diệp mười tuổi.
Năm đó, trưởng công chúa vẫn luôn kiêu ngạo cuối cùng cũng cúi đầu, vì hoàng hậu đã mất vì bệnh.
Không khóc lóc om sòm như những đứa trẻ khác, nàng chỉ mặc đồ tang, trốn vào một góc lặng người hồi lâu.
Lâu đến mức không biết sáng tối, không biết đêm ngày.
Đến khi Hàn Diệp chạy đến lau nước mắt cho nàng, sau đó lúng túng ôm lấy nàng.
Nàng mới biết bản thân đã khóc từ bao giờ, bức tường trong lòng sụp đổ.
"Hàn Diệp..." Nàng khóc nức nở ôm lấy hắn.
"Công chúa, có thần."
"Mẫu hậu không còn nữa... Ta phải làm sao đây..." Giọng nói vô cùng đau khổ, nàng nằm trong vòng tay hắn, không ngừng khóc nấc lên.
Hàn Diệp không biết nên làm gì, chỉ có thể ôm chặt bé gái trong lòng, vỗ nhẹ vào lưng nàng.
Hắn nhẹ giọng nói: "Công chúa đừng sợ, bá mẫu hoàng hậu chỉ là cảm thấy ở trần gian quá chán nên đã lên trời sống rồi, người biến thành vì sao treo trên bầu trời, chỉ cần công chúa ngẩng đầu là có thể nhìn thấy."
"Thật sao?" Nàng ngừng tiếng nức nở, ló đầu ra.
"Đương nhiên rồi, có khi nào thần lừa công chúa chưa?"
Đế Tử Nguyên lại nằm trong vòng tay hắn thêm một lúc, đột nhiên nghẹn ngào nói: "Hôm qua ngươi đã nói dối ta rồi, ngươi giấu hết kẹo mà phụ hoàng ban cho ta đi!"
Hắn bất lực: "Đó là do bá mẫu dặn, không được cho người ăn quá nhiều..." Nói được một nửa, hắn mới đột nhiên ý thức được bản thân lại nhắc đến hoàng hậu.
Thấy nước mắt của Đế Tử Nguyên lại sắp rơi xuống, khăn tay trong túi e rằng đã dùng hết rồi, chỉ đành dùng tay áo lau cho nàng.
Đứa bé mười tuổi vụng về hối lỗi: "Ta sai rồi ta sai rồi, công chúa điện hạ..."
/
Đế Tử Nguyên bảy tuổi, Hàn Diệp mười một tuổi.
Rất lâu sau tang lễ của hoàng hậu, Tĩnh An Đế mới dẫn Đế Tử Nguyên đến thượng thư phòng học cùng các hoàng tử, khi ấy nàng và Hàn Diệp ngồi cùng bàn.
Khi tiên sinh dạy viết chữ, nghe lâu rồi nàng lại trông bầu vẽ gáo, giả bộ cầm bút lên viết linh tinh.
Hàn Diệp thấy nàng hiếm khi nghiêm túc ngồi im viết chữ, tò mò nghiêng người qua xem nàng viết gì, tiểu nha đầu này còn thản nhiên đưa cho hắn nhìn.
Hàn Diệp thấy nàng viết ba chữ "Đế Tử Nguyên" xiêu xiêu vẹo vẹo, quả thực là không nhìn nổi nữa, liền cầm bút lên nghiêm túc viết dưới ánh mắt sáng ngời của nàng.
Sau khi lưu loát viết xong mấy chữ Khải nhỏ, tiểu nha đầu nghịch ngợm này mới ý thức được điều gì đó, cũng cúi đầu nhìn bản thân.
Còn tưởng rằng nàng sẽ nói gì đó liên quan đến việc ngoan ngoãn viết chữ, nào ngờ tiểu nha đầu này lại trực tiếp nói: "Đây là kiểu chữ do Đế thị Tử Nguyên sáng tạo ra, cả thiên hạ chỉ có duy nhất một kiểu!"
Nói xong còn khinh thường liếc nhìn Hàn Diệp, Hàn Diệp không nói một lời ngất xỉu tại chỗ.
/
Đế Tử Nguyên mười tuổi, Hàn Diệp mười bốn tuổi.
Từ khi mẫu thân của tiểu muội An Ninh mất sớm, lúc đó hắn vẫn còn nhỏ, sư phụ của An Ninh cũng ở Thái Sơn xa xôi, mặc dù được đón về phủ nhưng lại không ai chăm sóc, phải chịu không ít ấm ức.
Đế Tử Nguyên có thể chơi với tất cả con cháu thế gia, danh môn khuê nữ, với An Ninh cũng vậy. Hôm đó, vì có chút chuyện mà Hàn Diệp không thể về phủ kịp để trông An Ninh, An Ninh liền xảy ra chuyện.
Đợi đến khi hắn vội vàng quay về Hàn phủ, liền thấy An Lạc trưởng công chúa như búp bê sứ đang đứng trong trời tuyết, mặc một chiếc áo choàng trắng như tuyết, hất cao cằm nhắc nhở vợ lẽ của Gia Ninh Hầu đang phạt quỳ An Ninh:
"Phu nhân, An Ninh là trưởng nữ của Hàn thúc thúc, tóc tai cơ thể là do cha mẹ ban tặng, Hàn thúc thúc có thể phạt, thúc mẫu có thể phạt, người... không thể phạt."
Khi nói những lời này, cơ thể nhỏ bé băng qua con đường nhỏ phủ đầy băng tuyết, đứng trước mặt vợ lẽ, đỡ lấy An Ninh, đáy mắt không chút sợ hãi.
Hàn Diệp đứng nhìn từ xa cũng có thể cảm nhận được khí thế này của nàng, vĩnh viễn không khuất phục, một thân kiêu ngạo. Đừng nói người khác, ngay cả bản thân hắn nhìn thấy cũng cảm thấy xúc động.
Thê tử mà lão sư chọn cho hắn quả thực không tầm thường, ở bên nhau khi còn nhỏ, khiến một tình cảm không tên nảy mầm trong lòng Hàn Diệp.
Không phải vì nàng là trưởng công chúa cao quý nhất, cũng không phải vì nàng là thê tử tương lai đã định của hắn, mà vì nàng là Đế Tử Nguyên.
Đế Tử Nguyên độc nhất vô nhị.
CONTINUE...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.