Máu trong miệng Đế Tử Nguyên trào ra từng giọt dọc theo chiếc mặt nạ bạc rơi xuống nền tuyết, nhuộm một màu đỏ thẫm.
Trường Thanh nhảy đến cạnh nàng, vẻ mặt lạnh lùng cầm trường côn bảo vệ trước mặt nàng, nghiêm nghị nhìn chằm chằm khôi y nhân, tay cầm gậy dài nổi đầy gân guốc.
"Hầu quân!" tướng sĩ phía sau Đế Tử Nguyên đỏ mắt định xông lên, nhưng lại bị Đế Tử Nguyên giơ tay ngăn lại.
"Bảo vệ quân lương, không được lại gần nửa bước." Đế Tử Nguyên trầm giọng phân phó. Nàng ngước mắt nhìn khôi y nhân, vứt kiếm gãy trong tay, giơ tay lên không trung, hét về phía sau "Trường thương!"
Quân tiên phong cách đó không xa rút trường thương trên tuyết ném về phía Đế Tử Nguyên, trường thương với dây tua đỏ rực cắt ngang không trung, rơi vào tay Đế Tử Nguyên. Nàng cắm trường thương xuống đất, từng tấc rời khỏi tư thế nửa quỳ, đứng thẳng trở lại.
Sắc mặt Đế Tử Nguyên tái nhợt, nhưng đôi mắt đen lại lạnh lùng bức người, tuy thảm hại, nhưng vẫn không mất đi khí thế.
Nàng nhìn khôi y nhân, trong mắt hiện lên vẻ ngưng trọng, nghiêm giọng nói "Thật không ngờ chỉ để gϊếŧ một Đế Tử Nguyên nhỏ bé như ta, có thể khiến chuẩn tông sư của Đại Tĩnh bất chấp quốc nạn, cấu kết với tử sĩ Bắc Tần, các hạ lần này đến, không sợ những gì người làm hôm nay sẽ bị dân chúng nơi cố thổ biết đến, hủy hết danh tiếng nửa đời trong núi này?"
"Chỉ một chiêu mà ngươi biết ta đến từ Trung Nguyên, không hổ là truyền nhân Đế gia."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095577/chuong-177.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.