Đế Tử Nguyên thầm mắng tiểu tử này không có lương tâm, tùy tiện bước tới đặt hai vò rượu trong tay Trường Thanh lên bàn "Đòi lễ vật gì chứ, người không biết phủ Tĩnh An Hầu của con lộng lẫy náo nhiệt cỡ nào đâu, còn không phải thấy người một mình cô đơn trên núi, nên đến tận hiếu sao. Đây là Nữ nhi hồng đã ủ hai mươi năm, tốn sức lắm mới xách lên được đó!"
Lông mày Đế Thịnh Thiên khẽ động "Hửm? Mới thành Tĩnh An Hầu mấy ngày, cánh đã cứng rồi sao?"
Nếu Đế Tử Nguyên nghiêm túc, sẽ khiến lòng người run sợ. Nếu Đế Thịnh Thiên nghiêm túc, vậy dứt khoát là không khí trong viện đều đông cứng lại, vốn không cùng cấp bậc. Đế Tử Nguyên lập tức ngừng thở, lấy lòng thay Đế Thịnh Thiên rót đầy ly rượu "Cô tổ mẫu, sao có thể chứ? Chỉ cần cô tổ mẫu muốn uống, cướp được rượu tiến cống, con cũng đưa lên núi cho người mà."
Ôn Sóc nhìn dáng vẻ này của Đế Tử Nguyên, trong lòng thầm sảng khoái, hóa ra trên đời vẫn còn có người hàng phục con hổ dữ không sợ trời không sợ đất này!
Sau một bữa ăn vui vẻ, hai vò rượu đã bị uống sạch, hiếm khi có được cuối năm ấm áp náo nhiệt.
Đế Thịnh Thiên uống rượu, rất cao hứng, dựa nửa người vào ghế mềm gọi Ôn Sóc đến bên cạnh hỏi chút bài vở, bắt đầu làm chút chuyện bổn phận của trưởng bối. Không biết từ khi nào nàng đã bẻ một cành cây nghịch ngợm trong tay, như thể Ôn Sóc một khi không đáp được thì có thể biểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095502/chuong-102.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.