Chương trước
Chương sau
Trước Tết hai ngày, sau mười năm Tĩnh An Hầu phủ lại nghênh đón người kế thừa vào sinh sống một lần nữa. Từ hoàng thân tông thất, bách quan triều đình, đến danh túc đại nho, mấy ngày trước đã nhận được thiếp mời của Tĩnh An Hầu phủ.
Ngày mừng nhà mới, kính mời bằng hữu. Đế Tử Nguyên.
Một tấm thiếp mời mong mỏng, ngắn ngủi mấy chữ, lại khiến người ta nhìn thấy đặc biệt thoải mái dễ chịu.
Ngày mở tiệc, Tĩnh An Hầu phủ mở lớn cửa phủ, nghênh đón bằng hữu khắp thiên hạ. Thị vệ nhiều vô kể, canh giữ trước cửa, một thế cỗ thiết huyết uy nghiêm đập vào mắt. Lão quản gia từ An Lạc trại vẫn luôn theo đến kinh thành đổi một thân nho trang, mỉm cười niềm nở trước cửa phủ nghênh đón khách.
Không còn vắng người lạnh lẽo, không còn oan khuất chìm sâu mười năm, Tĩnh An Hầu phủ mạnh mẽ đầy sức sống làm tất cả mọi người bất ngờ. Một ngày này, tân khách của Tĩnh An Hầu phủ nhiều như mây chiếm cả một con phố, tiếng cười không ngừng. Đế Tử Nguyên Tĩnh An Hầu dùng phong thái đại khí tao nhã xuất hiện trước mặt mọi người, khiến tân khách mãn đường khen ngợi liên tục, không khí yến hội lên đến đỉnh điểm khi thiên tử ban chỉ. Nghe tổng quản cấm cung Triệu Phúc tuyên liên tiếp một chuỗi ban thưởng, chúng thần tặc lưỡi liên tục, càng thêm cảm khái, Đế thị nhất tộc chỉ cần không phạm tội phản quốc tạo phản, mấy đời vinh hoa là không tránh được, hoàng gia hiện giờ, sợ là đã không động được đến Tĩnh An Hầu phủ.
Đương nhiên, cái câu phản quốc tạo phản này nếu dùng trên người Đế gia, cũng chính là chuyện cười.
Một ngày này, tuy căn cơ Tĩnh An Hầu phủ còn ở Tấn Nam, nhưng cảm giác tôn quý siêu nhiên độc nhất ở kinh thành, vẫn như mười năm trước.
Tuy là trải qua nhiều chuyện, nhưng Gia Ninh năm thứ mười bảy vẫn là nghênh đón một ngày kết thúc như vậy. Ngày tết, Hoàng đế Gia Ninh ở trên lầu canh dẫn bách quan tông thân gõ vang trăm chuông, cầu phúc cho thiên hạ, bảo vệ phúc khí Đại Tĩnh, đồng thời mở màn ngày quốc khánh vui mừng cùng cử quốc.
Ôn Sóc đổi một thân áo mới tinh đỏ thắm, y theo rập khuôn muốn đi theo Hàn Diệp vào cung cùng hoàng thất tông thân đón giao thừa, hắn là Hàn Diệp nuôi lớn, vô thân vô cớ, những năm này phàm là ngày tết vẫn luôn chạy theo Hàn Diệp, người khắp kinh sư đã sớm nhìn quen.
Nào biết Hàn Diệp lấy rất nhiều lý do làm cớ, nào thì trong cung nhiều chuyện rườm rà, nào thì thiên tử đổ bệnh chưa khỏe, một mực đem Ôn Sóc một mặt nhu mạt đuổi đến Tĩnh An Hầu phủ. Vẻ mặt trên mặt Ôn tiểu công tử bi thương, nhưng trong lòng lại thầm thoải mái, nha tử tung tăng chạy vùn vụt, lao thẳng đến chỗ người trong lòng bên trong Hầu phủ.
Hàn Diệp đứng trước cửa Đông cung, nhìn thật xa, thở dài một thân một mình vào hoàng cung.
Tĩnh An Hầu phủ vẫn luôn xem khách đến là khách quý, khách khí chứa thêm một Ôn tiểu công tử một phen nước mắt nước mũi tèm lem. Đế Tử Nguyên đã quen một thân một mình, lần đầu bị người dính, hiếm thấy được, gọi Quy Thiên Trường Thanh Uyển Cầm Uyển Thư bầu bạn với Ôn Sóc ngồi trên sập đánh bài. Nào biết tiểu tử này là lòng dạ đen tối, hắn cùng Uyển Cầm một phe, liên thủ bắt nạt ba người kia, thắng tiền tới mềm tay. Mắt thấy Uyển Thư mặt đen sắp nổ tung, kiếm dài trong tay Quy Thiên cũng đã rục rịch, Đế Tử Nguyên hậu tri hậu giác phát hiện không ổn, ném một quân cờ xuống bàn, giải tán bài cục.
Ầm ĩ một ngày, đến gần tối, Uyển Cầm bưng hai vò rượu ngon từ trong nhà kho đi ra, thay Đế Tử Nguyên choàng áo lông lớn lên, dặn Trường Thanh chuẩn bị xe ra cửa.
Ôn Sóc ôm tiền túi, xây ổ ở trên sập, gân giọng hỏi: "Tỷ, tỷ đi đâu a?"
"Tuỳ tiện đi dạo, trong nhà còn có Uyển Thư Uyển Cầm cùng Quy Thiên, còn nhiều người bầu bạn chơi cùng đệ." Đế Tử Nguyên lòng không bình tĩnh đáp lại, muốn bước ra cửa.
"Mang theo ta với." Không biết thế nào, Ôn Sóc ngửa mặt về phía trước, toét miệng cười: "Tỷ, ta đi dạo cùng tỷ, cùng tỷ đón giao thừa!" Lời vừa ra khỏi miệng, ngay cả chính hắn cũng mang theo mấy phần bất ngờ, gãi gãi trán rũ mắt cười xấu hổ.
Đế Tử Nguyên quay mắt nhìn hắn, giật mình, bỗng có chút chua xót, hồi lâu sau, phất tay: "Muốn đi thì phải theo nhanh chút." Nói xong tự đi ra bên ngoài, bước chân rõ ràng chậm lại.
Ôn Sóc hoan hô một tiếng, tay chân cùng dùng nhảy xuống sập mềm, đeo giày lên đi theo. Chỉ chốc lát, bóng người hai người đã không thấy được nữa.
Trong phòng, Uyển Thư bị bỏ lại sờ cằm, tặc lưỡi lấy làm kì lạ: "Uyển Cầm, tiểu thư đối với Ôn Sóc thật đúng là không bình thường a, ngay cả đến chỗ kia cũng mang theo hắn."
Uyển Cầm nhìn thiếu niên biến mất trong ánh trăng, cúi đầu xuống mở bức họa vừa rồi Ôn Sóc lén lút đưa cho nàng, khoé môi lộ ra nụ cười.
Đông Tuyết Phúc Cư Đồ của đại sư Lỗ Phái, nghe nói vạn kim khó cầu, đã sớm lưu lạc dân gian không biết đã đi đâu, Ôn Sóc giả điên giả đần này, cũng không biết lấy được từ nơi nào.
"Ơ, cũng không đáp lại lời ta, đang nhìn gì vậy?" Uyển Thư chen qua, thấy Uyển Cầm một quyển nghiêm túc vội vàng thu cất quyển trục, vẻ mặt hiểu ra, cảm khái liên tục: "Xem ra nhà chúng ta cuối cùng cũng có cô nương tìm được nhi lang tốt, không uổng phí chúng ta leo núi vượt sông vào kinh như vậy, một năm, cuối cùng thủ nguyệt khai kiến nguyệt minh a.."
Quy Thiên bên cạnh nghe không nhịn được nữa, kéo vành tai của Uyển Thư đi ra bên ngoài phòng.
"Đau chết ta, Quy Thiên, ngươi làm gì vậy!"
"Lên mái nhà, ngắm trăng."
"Hôm nay đón giao thừa, đón giao thừa, đầu ngươi hồ đồ rồi sao, ngắm cái gì trăng chứ!" Uyển Thư giữ lấy cánh cửa, sống chết không chịu đi ra.
Phút chốc Quy Thiên rút trường kiếm ra, cắm trước mặt Uyển Thư, hù dọa nàng giật mình, vội vàng bày điệu bộ đi ra: "Ngươi muốn làm gì, ta cũng không sợ ngươi."
"So kiếm, ngắm trăng, ngươi chọn một cái." Quy Thiên nhổ ra một câu, mặt đen thành đáy nồi.
Uyển Thư đã ăn đủ khổ với thanh kiếm trên tay Quy Thiên, run lẩy bẩy vòng qua thiết kiếm, cẩn thận kéo ống tay áo hắn, líu nhíu nói: "Ngắm trăng đi."
Kiếm khách mặt lạnh hừ hừ, coi như là gật đầu, thẳng bước ra bên ngoài phòng, Uyển Thư phối hợp đi theo phía sau hắn, không nhìn thấy khoé miệng hắn mơ hồ hiện ra một nụ cười.
Uyển Cầm nhìn một màn này, cảm khái "Một vật hàng một vật". Nàng giương mắt nhìn hoa viên Hầu phủ tinh thần phấn chấn rực rỡ, siết chặt bức họa trong tay, ôm lấy lò sưởi nhỏ cong cong mắt.
Hết một năm, lại là một năm mới, thật tốt a!
Xe ngựa một đường lộc cộc trong đêm nửa canh giờ mới dừng lại, Đế Tử Nguyên chọc chọc mặt Ôn Sóc ngủ đến chảy nước miếng: "Này, này, tiểu tử thối, đến rồi!"
Thịt trắng trên mặt non nớt mềm mại, Hàn Diệp nuôi dưỡng nhãi ranh này cũng không tệ, Đế Tử Nguyên lại chọc chọc.
Ôn Sóc mơ mơ màng màng tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy Đế Tử Nguyên gần trong gang tấc, bị dọa giật mình, quá xấu hổ ôm lấy áo khoác nhỏ trốn ra phía sau: "Tỷ, Phu Tử có dạy, trai gái bảy tuổi bất đồng tịch, thụ thụ bất thanh, thụ thụ bất thanh a!"
Đế Tử Nguyên bị bộ dạng như tiểu tức phụ này của hắn chọc đến cười to, kéo vành tai hắn nhảy ra bên ngoài xe ngựa: "Đi, leo núi đi."
Ôn Sóc lảo đảo bị nàng mang ra ngoài, nhìn mảnh đất ở ngoại ô tối đen, kinh ngạc nói: "Tỷ, đang ăn Tết, tới Phù Lăng sơn làm gì?"
"Đón giao thừa a!" Đế Tử Nguyên vung tay, dẫn đầu đi về phía thềm đá, Ôn Sóc ôm lấy lò sưởi ấm nhỏ y theo rập khuôn víu tay áo nàng kéo đi, Trường Thanh xách mấy vò rượu theo ở phía sau.
"Ba người chúng ta tới chùa đón giao thừa?" Ôn Sóc nhìn ba người một chùa một chút, không hiểu.
"Hồ đồ, đón giao thừa tất nhiên là phải ở cùng già trẻ trong nhà." Thanh âm Đế Tử Nguyên chậm rãi từ trên thềm đá truyền tới.
"Già trẻ, già trẻ.." Ôn Sóc lẩm bẩm lại đôi câu, đột nhiên há to miệng, ba hai bước giữ lấy tay Đế Tử Nguyên, ánh mắt sáng như sao: "Tỷ, tỷ nói chính là Đế, Đế gia gia chủ?"
Mãn môn Đế gia mười năm trước bị chém, nghe nói ngay cả tiểu thiếu gia Đế gia ở lại trong kinh cũng bị bệnh chết, còn lại hiện nay ngoại trừ tỷ hắn, chỉ còn lão tổ tông Đế gia đã chết mười mấy năm trong truyền thuyết, nhưng sống không thấy người chết không thấy xác, Đế Thịnh Thiên kia!
Đế Tử Nguyên dửng dưng gật đầu: "Đúng vậy." Nàng ghét bỏ ném bỏ Ôn Sóc căng thẳng đến chảy mồ hôi tay, một bước không ngừng.
Ôn Sóc run cầm cập quay đầu, dáng vẻ hốt hoảng đi theo Đế Tử Nguyên lên núi, đôi mắt suy nghĩ viển vông.
Ôn Sóc thực cảm thấy ngày Tết này qua đến quá mỹ diệu, thế mà lại còn có thể gặp được người hai mươi năm trước sáng lập khai quốc Đại Tĩnh, nhân vật truyền kỳ được cả Vân Hạ truyền tụng mười mấy năm, hắn hậu tri hậu giác cảm tạ một cước đạp hắn đến Tĩnh An Hầu phủ của Thái tử gia.
Sau nửa canh giờ, ba người dừng trước hậu viện Phù Lăng tự, ánh sáng mơ hồ từ bên trong hắt ra, một trận mùi thơm xông vào mũi. Đế Tử Nguyên nhìn Ôm Sóc ôm lấy thân cây ở của sống chết không chịu đi vào, nhướng mày: "Tiểu tử thối, ngươi lại đang lằng nhằng gì hả? Còn không mau lăn xuống cho ta!"
Ôn Sóc bị sư tử Đế Tử Nguyên rống đến tê dại lỗ tai, tủi thân buông cây ra, từ từ đứng thẳng, ra dấu tay cho Đế Tử Nguyên: "Tỷ, đợi lát nữa, để ta kịp hít thở." Nói xong hắn nhắm mắt lại, hít một hơi dài, sờ sờ ngực, trong miệng nói lẩm bẩm.
Đế Tử Nguyên lười để ý hắn, trực tiếp một cước đá lên mông hắn. Ôn Sóc ai ô một tiếng, ngã nhào xuống nền tuyết trên viện môn, lăn hai vòng tròn trực tiếp lăn vào viện, hắn hừ hừ hai tiếng, cảm thấy xấu hổ, dứt khoát chôn luôn trong nền tuyết, không đứng dậy.
"Ai da, để ta xem xem, hài tử tuấn tú nhà nào, hành lễ lớn như vậy?"
Thanh âm này nghe hết sức ung dung sang sảng, vành tai Ôn Sóc khẽ động, mở mắt ra, một đôi giày đen văn xanh xuất hiện trước mắt hắn, đoán ra thân phận người tới, đáy lòng hắn thẳng gõ cái trống nhỏ, lại không nhịn được muốn nhìn, híp mắt ngẩng đầu nhìn lại.
Bộ dạng này cũng quá trẻ tuổi đi! Nhưng khuôn mặt uy nghi phóng khoáng thật sự rất giống với Đế gia gia chủ trong truyền thuyết kia, chỉ là một đầu tóc trắng, không hiểu sao lại khiến lòng người hơi chua xót.
Ôn Sóc nhìn chằm chằm Đế Thịnh Thiên trước mặt, đảo tròng mắt một vòng, thu hồi tay chân, như hài đồng ngây thơ, bày ra một mặt nghiêm túc trì trọng, cung kính dập đầu ba cái, thanh âm vô cùng thanh thuý vang lên: "Ôn Sóc bái kiến cô tổ mẫu, cô tổ mẫu cát tường."
Đế Tử Nguyên nhướng mày, tiểu tử này ngược lại là thuận cọc leo lên, không mang nửa điểm hàm hồ.
"Ha ha, đứa bé ngươi ngược lại là một tên hài hước, đứng lên đi, ta nghe Tử Nguyên nói nhận một tiểu huynh đệ trở về, còn là Trạng Nguyên lang nhỏ tuổi nhất Đại Tĩnh, hài tử một nhà Đế gia chúng ta đều là người yêu thích sát phạt, lần đầu có một hài tử là con trâu văn." Đáy mắt Đế Thịnh Thiên loé lên ôn tình, từ trên hông lấy xuống một khối noãn ngọc, ném đến trong tay Ôn Sóc: "Cho ngươi, coi như là lễ gặp mặt của cô tổ mẫu ta."
Đế Tử Nguyên hơi có kinh ngạc, nàng biết Ôn Sóc sẽ hợp với tính nết của cô tổ mẫu, nhưng không ngờ được lại coi trọng hắn như vậy. Nghe lão quản gia nói, khối noãn ngọc này là hồi nhỏ cô tổ mẫu được đời trước Đế gia truyền thừa lại, những năm nay vẫn luôn giữ bên người, ngay cả phụ thân nàng cũng chưa từng đưa cho.
"Đa tạ cô tổ mẫu." Ôn Sóc trôi chảy bò dậy từ trên mặt đất.
"Đoán được ngươi sẽ lên chỗ ta đòi hồng bao, buổi sáng ta đi thu ít thực phẩm về, đã hầm một nồi, lên ăn đi."
Trên bàn gỗ trên hành lang, một nồi lẩu nóng hôi hổi đun đến sôi sùng sục, Đế Thịnh Thiên ngồi đến tứ bình bát ổn, khoát tay với Đế Tử Nguyên, Ôn Sóc cùng Trường Thanh một cái.
Ôn Sóc lập tức quăng Đế Tử Nguyên ở bên cạnh, như chú chó con đến ngồi bên cạnh Đế Thịnh Thiên, đưa đũa cho nàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.