Ngay khi An Ninh vừa đồng ý, Nhậm An Lạc không đợi nàng tới gần, đã trực tiếp nhảy lên ngựa, vẫy tay với nàng "An Ninh, ta biết ngươi là một công chúa chỉ có mỗi danh tiếng, không có tiền xài. Nếu ngươi đuổi kịp ta, hôm nay ta sẽ mời người đến lầu Linh Tương nghe Lâm Lang gảy đàn!"
An Ninh cười to, không chậm chễ chạy tới chỗ con ngựa của mình trước cửa phủ, chỉ vào Nhậm An Lạc hô to "Lại dám khinh thường đại công chúa đương triều, Nhậm An Lạc, lá gan ngươi không nhỏ nha! Được, ta nhường ngươi nửa nén hương, chúng ta ai tới chân núi Phù Lăng ở ngoại ô trước, thì người đó thắng."
Nhìn bóng dáng Nhậm An Lạc đi xa, ánh mắt An Ninh mang theo phấn chấn, tựa như trong nháy mắt trở lại dáng vẻ khi nàng vừa mới hồi kinh.
Hai con ngựa phóng nhanh trên đường phố rộng rãi ít người qua lại, hai nữ tử trên lưng ngựa tươi cười rạng rỡ, khí chất tao nhã khiến dân chúng đi đường nhao nhao ngóng nhìn, một lúc sau hai người đã biến mất ở cuối phố.
Gần giữa trưa, chân núi Phù Lăng, An Ninh đang ngậm một cây cỏ khô đứng trên đống tuyết nhìn xung quanh, hồi lâu mới trông thấy Nhậm An Lạc từ xa vung roi ngựa đến, nàng dùng sức vẫy tay "Nè! Nhậm An Lạc, ta ở đây!"
Khi Nhậm An Lạc tới gần, nàng nhướng mắt đắc thắng, vẻ mặt đắc chí "Ngươi lớn lên ở Tấn Nam, ta biết rất rõ mấy con đường ngoằn ngoèo vùng phụ cận kinh thành, ta đi đường tắt đến sớm hơn ngươi hơn nửa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095490/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.