Thanh âm rơi vào trong tai, Nhậm An Lạc chớp chớp mắt, thiếu chút nữa cười ra tiếng. Nàng lớn lên trong ổ cường đạo, hàng ngày lăn lộn giữa một đám hán tử thô bạo miệng toàn ô ngôn uế ngữ, có lời xấu hổ nào chưa từng nghe qua, nhưng Hàn Diệp có thể nói lời như vậy ngược lại làm nàng rất bất ngờ. Nhậm An Lạc suy nghĩ, dựa người lên tảng đá thẳng đứng bên cạnh, thanh âm lười biếng, chỉ vào dòng nước suối, bộ dáng xem nhẹ không nói lên lời.
"Điện hạ, thần không ghét bỏ người, thần sẽ ở đây nhìn người tắm rửa, chờ người tắm sạch sẽ rồi, thần sẽ dùng nước này để rửa mặt. Điện hạ là quân, có thể có được phần vinh dự này, là phúc phận của thần."
Lời này vừa khách sáo vừa mang theo sự cảm kích, nói đến mức đường đường chính chính, Hàn Diệp bị phản kích không còn mảnh giáp, y nhìn Nhậm An Lạc một cái: "Nhậm khanh, thật sao?"
Lão thần tử Nhậm An Lạc gật gật đầu, Hàn Diệp nhíu mày, bắt đầu cởi bỏ đai lưng bằng gấm.
Động tác của Hàn Diệp có thể dùng bốn chữ "ung dung thong thả" để hình dung, ngón tay y thon dài sáng bóng, khớp xương rõ ràng, chỉ một động tác như vậy, lại tỏa ra vài phần ưu nhã cao quý của dòng dõi thiên hoàng quý tộc.
Nhậm An Lạc làm vẻ không thèm để ý, cười tủm tỉm nhìn y.
Bên trong sơn cốc yên tĩnh, cứ vậy mà xuất hiện hình ảnh quỷ dị, một mỹ nam tử thoát y dưới suối, một nữ tử anh khí hào hùng nhìn chằm chằm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095473/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.