Nơi này là một sơn cốc, xung quanh bị bao vây bởi núi cao, cách chỗ này vài trăm thước có một cái cửa hang có thể leo lên vách núi ra ngoài sơn cốc, chướng khí ngoài cửa hang dày đặc ẩn trong ánh nắng như thiêu đốt.
Nhậm An Lạc đứng ở cái cửa hang chỉ đủ rộng cho một người, than thở nửa ngày, không hài lòng mà trở về trong cốc.
Ai da, cũng không biết nhị thiếu cô nương ngốc Uyển Thư kia khi nào có thể tìm được đến nơi này. Hiện giờ đừng nói nàng vượt qua cái cửa hang, công lực còn dư lại trong cơ thể có thể sử dụng kiếm hay không đã là một vấn đề.
Dòng suối róc rách trong suốt không thấy đáy, cuối mùa thu, lá phong rơi đầy đất, nhưng Nhậm An Lạc đang rũ mắt giẫm lung tung hoàn toàn không có tâm tình thưởng thức mấy thứ không ăn được này, nàng đẩy cửa trúc ra, tựa vào cạnh cửa, nhìn người đang nằm trên giường, mắt cũng không nháy một cái.
Gương mặt Hàn Diệp ngày thường ôn hòa tuấn tú đã trở nên tái nhợt trong suốt, môi khô nứt, vết máu màu đỏ sậm lắng đọng thành hình rất dọa người trên quần áo, hai cánh tay vô lực rũ xuống, không có một chút sức sống, như một người đã chết.
Nàng cùng Hàn Diệp cùng rơi xuống sông, mơ mơ màng màng theo dòng nước chảy rơi vào tòa sơn cốc này, bây giờ trừ cái cửa hang kia, căn bản không tìm được những đường ra khác.
Tại sao nàng lại làm một vụ mua bán lỗ vốn này chứ, sao lại có thể bị ma xui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095471/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.