Dù chỉ là bóng lưng, Thanh Thành lão tổ cũng sẽ không bao giờ không nhận ra người này - Đế Thịnh Thiên.
Ngựa dưới thân vội vàng lui mấy bước về sau, ông nhảy xuống ngựa, đi được vài bước, duy trì khoảng cách mấy thước với lương đình.
Lúc này, Đế Thịnh Thiên quay người, mặt mày lạnh nhạt.
Thanh Thành lão tổ ngẩn người, Đế Thịnh Thiên ở ẩn mười mấy năm, nhưng dung mạo so với trước kia chẳng hề thay đổi, hẳn đã sớm tiến vào cảnh giới đại tông sư, nhất thời cảm thấy sợ hãi trong lòng.
"Không ngờ Vân Hạ lại thêm một vị tông sư, lão tổ giấu cũng kĩ thật, e rằng trong thiên hạ rất ít người biết."
"Chẳng qua chỉ là may mắn, không sánh được với Đế gia chủ. Mấy năm không gặp, Đế gia chủ vẫn tốt chứ?" Thanh Thành lão tổ chắp tay cười nói, khuôn mặt âm độc lạnh lẽo xưa nay lộ ra sự ấm áp hiếm thấy.
"Không tốt." Đế Thịnh Thiên thờ ơ nói.
Thanh Thành lão tổ nghẹn họng, ông vốn tùy tiện hỏi một câu, vậy mà Đế Thịnh Thiên cả câu khách sáo cũng chẳng muốn ứng phó. Ông vừa ra dấu cho Ngô Nham Tùng đang ngây ngốc tìm cơ hội chạy trốn, vừa cười ha hả nói "Ai không có mắt như vậy, dám chọc giận Đế gia chủ."
"Ngươi muốn gϊếŧ người của Đế gia ta, tâm tình ta còn tốt được sao?" Đế Thịnh Thiên giương mắt, trả lời nghiêm túc.
Trong lòng Thanh Thành lão tổ run lên, xem ra Đế Thịnh Thiên cố tình đợi để chặn ông lại ngoài kinh thành, chẳng lẽ nàng đã biết chuyện Hàn Diệp và Nhậm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095470/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.