"An Ninh, ngươi đang nói gì vậy? Ta vẫn luôn là.." Bàn tay Đế Thừa Ân giấu trong tay áo nắm chặt, lúng túng nói.
An Ninh quay đầu lại, liếc mắt nhìn Đế Thừa Ân, cười nói: "Phụ hoàng ban tên húy cho ngươi là Thừa Ân, ta chỉ hy vọng ngươi vẫn nhớ rõ bản thân là Tử Nguyên thôi."
Đế Thừa Ân thở phào nhẹ nhõm, tinh tế đánh giá biểu tình trên mặt An Ninh, thấy nàng không có biểu hiện kì lạ mới hơi yên tâm.
"Hoàng huynh đã hồi cung, ta đến nói chuyện cùng y vài câu, Thừa Ân, ngươi về Nguyên Thủy các đi."
Nhìn An Ninh cất bước đi xa, vẻ mặt Đế Thừa Ân dần trầm xuống. Nếu thật sự xem nàng là Đế Tử Nguyên, như thế nào lại luôn miệng gọi nàng là Thừa Ân, An Ninh có phải đã biết chuyện gì hay không?
Đại điện, Hàn Diệp vừa xuống xe ngựa liền thấy An Ninh đột nhiên xuất hiện, sửng sốt một chút, nhưng ý cười trong đáy mắt mơ hồ cực kỳ rõ ràng. Đế Thừa Ân nhìn cảnh này, mày nhíu chặt, xoay người quay về Nguyên Thủy các.
"Hiện giờ đến Tranh Ngôn cũng không dùng được, muội thật đúng là sợ Nhậm An Lạc, nói đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Trong thư phòng, Hàn Diệp thay quan bào, cười nói.
An Ninh bưng trà, cúi đầu trầm tư, đột nhiên nghe thấy Hàn Diệp cảm khái, không trả lời, đột nhiên ngẩng đầu nói: "Hoàng huynh, huynh cảm thấy Nhậm An Lạc như thế nào?"
"Cái gì như thế nào?" Hàn Diệp sửng sốt.
"Phẩm tính, sở thích, huynh nói một chút, nàng rốt cuộc là người như thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-thu-an-lac-truyen/1095458/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.