Chiêu Nhi ham chơi nên đi lạc nhũ mẫu, chạy lung tung một hồi, không ngờ lại va phải phụ hoàng.
Từ lúc nó hiểu chuyện đến giờ, đối với nó, cảm giác phụ hoàng mang lại là sự sợ hãi chứ chẳng phải tình thân, có lẽ, nó còn chưa hiểu được thế nào là tình phụ tử.
Thế Huyền mở to mắt ra, đứa bé trước mặt vẫn đang còn ngồi dưới đất, chiếc gáo gấm lấm lem. Nó đang mở to cặp mắt ra nhìn y, khóe mắt ngân ngấn lệ, nơi đáy mắt không giấu được vẻ sợ hãi.
Y đứng ngây người hồi lâu.
Sau đó, y khom người, đưa tay ra, rõ ràng nhìn thấy Chiêu Nhi hơi rụt người lại. Bàn tay y nắm lấy cánh tay nhỏ bé của Chiêu Nhi, nhẹ nhàng kéo thằng bé dậy.
Mấu phi yếu đuối, chưa từng có sức lực thế này. Đám cung nữ, thái giám cũng không ai dám dùng sức kéo nó. Chỉ có phụ hoàng...
Một phụ hoàng như vậy dường như khác hắn với trước kia. Chiêu Nhi đỏ bừng hai má, ngẩn ngơ đứng trước mặt Thế Huyền , buột miệng gọi: “Phụ hoàng!”
Giọng nói của trẻ con thật non nớt, thật mềm mại, thật dễ nghe biết mấy.
Thế Huyền nhất thời ngây người, một trái tim dù cứng rắn, lạnh lùng đến mấy, nhưng khi nghe thấy tiếng gọi mềm mại, vui tai này, hẳn sẽ bị hòa tan. Y chậm rãi ngồi xuống, hai tay đặt lên hai bờ vai bé bỏng của Chiêu Nhi, cất giọng khàn khàn: “Gọi lại môt lần nữa đi.”
“Phụ hoàng.”
Tiếng gọi ấy vừa mềm mại vừa ngọt ngào,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151753/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.