Ánh nến đỏ chiếu lên tấm dung nhan tuấn mỹ của nam tử, trong phòng mờ mịt khói thơm, giữa đôi hàng lông mày của y là vẻ chần chừ không thể nào tan hết. Chiếc nón có mạng che đước đặt sang một bên, Bùi Vô Song lặng lẽ nghe xong lời của Bùi Nghị , hồi lâu sau không nói gì.
“Thuộc hạ đáng chết.” Bùi Nghị quỳ xuống, mọi việc xảy ra ở cung Thịnh Diên đêm nay, y quả thực chẳng còn cách nào, phải dừng tay mới có thể an toàn rời đi.
Hồi lâu sau, ánh mắt lạnh lùng của Bùi Vô Song dừng lại ở người đang quỳ dưới đất. Bộ đồ đen trên người Bùi Nghị vẫn chưa kịp thay, ống tay áo còn vương đôi hạt sương đêm. Bùi Vô Song đột nhiên đứng dậy, dưới ống tay áo rộng, đôi bàn tay y nắm chặt thành quyền. Y không ngờ, sự hoán đổi hai đạo lệnh cấm túc đó lại làm hỏng đại sự của y.
Y cố kìm nén cơn giận giữ trong lồng ngực, chậm rãi bước đến chiếc bàn bằng trúc, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào tờ giấy tuyên được đặt dưới cây thước, bên trên là một bức tranh còn chưa kịp hoàn thành...
“Ý trời.” Giọng nói của y đầy chua chát, trên khuôn mặt vẻ như cười mà chẳng phải cười. “Bùi Nghị , đây là ý trời.”
Bùi Nghị cả kinh, bất chấp lễ nghi, ngước mắt nhìn đăm đăm bóng lưng gầy gò đó, chậm rãi cất tiếng: “Cái gì mà ý trời chứ? từ lúc nào thiếu gia lại tin vào điều này?”
Ý trời khó đoán, nhân định thắng thiên.
Bùi Nghị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151752/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.