Tiếng cười chói tai vang vọng khắp căn phòng.
Lệnh Viên ngẩn ngơ đứng đó, lời của Thôi thái hậu, nàng dường như chẳng còn nghe thấy. Nhưng lại có một âm thanh khác không ngừng vang vọng, mẫu hậu từng nói, người làm tất cả đều vì nàng.
Cho nên, đến ngôi chùa hẻo lánh đó không phải để cầu phúc, thậm chí gả nàng đến tận Hàm Lăng xa xôi cũng bởi trong lòng phụ hoàng và hoàng huynh sẵn mang sát ý với nàng.
Mẫu hậu vì yêu nàng nên mới đẩy nàng đi thật xa. Cũng vì yêu nàng nên mới trao cho nàng quyền lực. Mẫu hậu sợ sau khi mình chết, Thế Huyền sẽ giống phụ hoàng và hoàng huynh, tin lời thầy tướng, muốn giết nàng ư?
Nàng cúi đầu, ánh mắt ảm đạm dừng trên những ngón tay mảnh khảnh, từ lòng bàn tay truyền tới cảm giác lạnh băng. Nàng chỉ là một nữ tử yếu đuối, bọn họ thật sự tin rằng, dựa vào đôi tay này, nàng có thể thay đổi càn khôn sao? Thật sự tin rằng, nàng sẽ làm Bắc Hán diệt vong sao?
Thầy tướng... Lại là thầy tướng.
Lệnh Viên nghiến chặt răng, trong lòng như muốn nhỏ máu.
Bữa tiệc rực rỡ sắc màu trong ký ức lại xuất hiện trước mắt nàng. Hôm đó, khi những ngọn đèn vừa được thắp lên, trong làn gió đêm, mẫu hậu dắt tay nàng, hiền từ nói với nàng, Phò mã tương lai là một nhân tài hiếm có, thi từ ca phú, cầm kỳ thi họa, tất cả đều tinh thông, con người lại anh tuấn, nhân phẩm cũng không có gì để chê...
Khi đó, Lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-hoang-phi/3151746/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.