Thật sự cái câu nói vừa rồi của Nam làm An thấy bối rối quá. Không hiểu sao nó cứ văng vẳng trong đầu làm cô hì hục mãi mà không mở nổi cái cổng sắt để vào nhà.
-“bốp” “bốp” tỉnh lại đi An, mày điên nặng hơn cả cái tên kia rồi………
Nhưng cũng chỉ được một lúc, cái chìa khóa trong tay cứ rơi lên rơi xuống khiến cô bực cả mình:
- Azzzziiiiiiiii…….sao không mở được vậy nè.
Người ngợm gì mà như kiểu không phải của mình ý, đầu óc rồi chân tay nó cứ rối tung rối mù cả lên. Lần đầu tiên chỉ vì một câu nói mà cô thành ra thế này. Nhớ lại cái thời huy hoàng trước đây, có thằng còn quỳ xuống mong cô làm bạn gái rồi bày ra các thứ la liệt mà cô mặt lạnh bơ đi luôn. Vậy mà…….vậy mà hôm nay cái tên này nói cái câu dở hơi gì mà biến cô thành ba chấm thế này không biết……….
Đang cảm thấy rối bời, thì cô nhìn thấy một chiếc xe quen thuộc ở trong sân. Mắt bỗng sáng bừng, mồm bỗng há rộng luôn:
- Chị Miên ơi, chị Miên………mở cửa hộ em với………Miên ơi……
Ai đó ở trong bếp nếm thử nồi canh mà suýt phun hết ra ngoài
- Giọng cái An thì phải???
- Chị Miên…
- Đây đây…….từ từ…..- Thế là bà chị tốt bụng nào đó phải bỏ nồi canh đang nấu dở lại, chậy đi tìm chìa khóa mở cổng cho “chủ nhà”. Cũng may nãy vào nhà, cô để luôn chùm khóa vào túi rồi vứt lên sofa, không lại phải mò lên tầng, mất công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-gio-cuon-di/2278606/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.