Uyên chuẩn bị hành lý thật đơn giản để ra khỏi hoàng cung. Những bước chân của cô chậm rãi di chuyển. Cô ngắm nhìn toàn cảnh nơi nguy nga tráng lệ này một lần cuối rồi quyết định rời đi. Bỗng nhiên cô nghe thấy bước chân dồn dập.
- Khoan đã, đợi em đã.
Uyên quay lại, thấy Quý Phi đang hớt hải chạy theo cô. Không còn những bước đi yểu điệu thục nữ. Khí thế ngút trời, cao cao tại thượng hàng ngày nữa. Mà thay vào đó là một sự vội vàng, hấp tấp đến nỗi quần áo cũng trở nên xộc xệch, kém sang.
- Chị tính đi mà không chào tạm biệt em sao?
- Chị tìm em cả buổi nhưng không thấy, nên muộn quá đành phải lên đường không lại lỡ xe.
- Em biết rồi... Tại em... Mà thôi. Ôm cái tạm biệt nào.
Thực ra Quý Phi thiếu chút nữa là tuột miệng nói ra rằng mình cố tình tránh mặt Uyên. Nhưng sau đó nàng lại luyến tiếc nên chạy ra gặp cô, nàng sợ sau này khó có dịp gặp được. Quý Phi nói rồi nhào tới ôm Uyên, Uyên vui vẻ đón nhận cái ôm đó giống như cái ôm của em gái dành cho mình vậy. Quý Phi luôn rất thoả mãi khi ở cùng cô, bên cô nàng bỏ qua mọi lễ giáo, hay cái vỏ bọc mà lão bà và Thái Hậu đã dạy. Giờ cô đi rồi, Quý Phi ắt hẳn cảm thấy hụt hẫng vì mất đi người bạn tri kỷ, người bạn mà có thể để cô thoả mãi sống thật với con người của mình. Quý Phi cứ ôm chặt lấy Uyên, cảm nhận hơi ấm của Uyên và
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451598/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.