Ngày qua ngày, nhờ bà lão giỏi giang chữa trị, Uyên cũng dần hồi phục theo thời gian. Cũng phải mất tới hai năm cô mới đi lại được. Hành trình đó không hề đơn giản. Nếu không có hai người ấy động viên, dìu dắt cô mỗi ngày thì cô đã không thể vượt qua được chính bản thân.Khi tất cả bộ phận của cơ thể đều không giống của mình. Nó không nghe lời não bộ mà cứ nằm im chả nhúc nhích. Việc ăn uống vệ sinh đều cần phải có người giúp. Uyên đã từng cầu xin họ hãy để cô chết đi, cô không thể chịu nổi cuộc sống như một phế nhân thế này. Nhưng họ đã động viên cô hãy nghĩ đến người mà mình yêu thương để tiếp tục sống mỗi ngày.
Lần đầu cái chân của cô cho cô chút cảm giác ngứa ngáy, cô thấy cảm giác như mình đã chiến thắng. Rồi đến khi cô bắt đầu ngồi được, tập đứng, tập đi như một đứa trẻ. Mỗi một lần cô làm được một việc, là một lần cô cảm thấy như mình đang có những bước tiến lớn trong cuộc đời. Hình ảnh đầu tiên cô nghĩ đến chính là nụ cười của Như.
Từ lúc Uyên xảy ra chuyện, đến khi cô hồi phục là khoảng ba năm. Ngày đôi chân cô chập chững đi lại được những bước chậm chạp đầu tiên. Cô đã quỳ xuống cảm ơn hai người tốt bụng đã không bỏ rơi một đứa không thân không thích như cô.
Thời gian bên họ, cô coi họ như những người thân của mình. Uyên nhận ra cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều tốt đẹp. Cô đã từng giúp mọi người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451494/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.