Như ôm lấy Uyên, nước mắt giàn giụa ướt cả áo cô.
- Tại sao đến bây giờ mới về, có biết chị chờ em khổ sở thế nào không? Đồ đáng ghét.
Như đấm liên tục vào vai Uyên. Uyên nhìn người làm nhắc nhở họ đi ra chỗ khác. Sau đó nhẹ nhàng vỗ về Như.
- Được rồi, tại em. Để em thương nào.
Trong vòng tay của Uyên, hơi ấm quen thuộc trong lời nói của Uyên lại khiến Như nhũn người ra. Ôm chặt lấy Như. Hai người cùng dắt nhau về phòng của Uyên. Ngồi trên giường, hai người con gái khoanh chân vòng tròn ở đối diện nhau. Như khẽ đưa tay chạm vào vết sẹo dài trên mặt của Uyên. Những giọt nước mắt rơi lã chã khiến nàng nấc lên theo lời nói.
- Cái này là do ngày hôm ấy phải không? Hức hức.
Uyên nhìn Như, đưa tay khẽ lau những giọt nước mắt của nàng. Nhẹ nhàng gật đầu.
- Cũng may là chỉ có một cái sẹo này thôi.
- Tại chị, là do chị ngày ấy không bảo vệ được em.
- Không đâu, chính vì ngày ấy nhìn chị kiên quyết theo em. Em mới có động lực để vượt qua những ngày tháng đó.
- Cực khổ lắm phải không? Kể chị nghe đi.
- Ừm.
Uyên ôm Như vào lòng. Ngồi tựa vào trong thành giường, cô khẽ kể cho nàng nghe về mười năm qua của nàng.
Ngày ấy, khi bị rơi từ trên núi cao xuống. Ánh mắt của Như cứ ám ảnh Uyên mãi. Cô thấy nàng đau khổ đến khuỵ xuống. Trong tích tắc ấy, cô mong phép màu xảy ra với cô. Để cô có thể tiếp tục
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/de-em-thay-chong-cham-soc-chi/451493/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.